Sau ngày hôm đó, Ổ Tương Đình không còn xuất hiện trước mặt Sương Sương nữa.
Sương Sương trở về mà mấy đêm liền không ngủ ngon giấc, nhiều lần nàng bật dậy giữa đêm, mỗi lần tỉnh dậy đều vì mơ thấy ánh mắt kia của Ổ Tương Đình.
Đôi mắt đào hoa mang theo một phần mị hoặc kia không hề có ý cười mà từ từ chảy máu, trong mắt đều là hận thù với nàng.
Vào ngày thứ năm sau khi bị doạ sợ tỉnh dậy, rốt cuộc Sương Sương không nhịn được nữa, nàng mặc áo, cầm đèn lồng chạy đi tìm Thái Tử. Nàng chạy trong hành lang dài đỏ thẫm, mưa ở bên ngoài hắt vào vạt áo của nàng.
Cung nữ phía sau luôn miệng kêu lên: “Công Chúa, Công Chúa, người chậm một chút, cẩn thận té ngã.”
Sương Sương hoàn toàn không nghe thấy, nàng chạy đến Đông Cung, nơi ở của Thái Tử.
Nô tài đứng ngoài cửa nhìn thấy nàng thì sửng sốt: “Công Chúa, sao người lại tới đây vào giờ này?”
Sương Sương vẫn còn thở hổn hển, vất vả lắm nàng mới khôi phục lại hô hấp, nói nhanh: “Mở cửa, Bổn cung muốn gặp Thái Tử.”
Thái Tử được cung nhân thông báo rằng Sương Sương tới, Thái Tử luôn luôn cưng chiều Sương Sương nên ngay một lời than phiền cũng không có, lập tức rời giường. Chẳng qua trắc phi trên giường không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Gia Ninh cũng thật là, canh giờ này mà còn tới tìm chàng, mấy ngày nay chàng đã phải bận rộn nhiều chuyện triều chính, mãi mới ngủ được một giấc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tran-bao/3729870/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.