Tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả phía trời đông. 
Một mảnh trắng xóa đập vào mắt, nàng lang thang không mục đích trong băng tuyết, đầu óc trống rỗng. 
Nàng không biết đây là đâu? Không biết mình đang đi đâu? Cũng chẳng biết mình là ai? 
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía ánh ban mai. 
Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, khoác lên mình chiếc áo khoác đen, mang một đôi dép lê bằng bông đã ướt sũng nước, tóc và lông mày lấm tấm những hạt tuyết, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, bộ dáng rất chật vật, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, kêu lên cái tên khá quen thuộc. 
Nàng tiến lại gần hơn, cố gắng nghe thấy cái tên đó. 
"Ẩm Khê——Ẩm Khê ——" 
Ẩm Khê, cái tên này thật quen thuộc... 
Nàng lắc đầu, vươn tay muốn vỗ vai người phụ nữ trước mặt để hỏi chuyện rồi xem mình có thể giúp gì được cho cô không. 
Nàng duỗi tay ra, nhưng tay lại rơi xuống một mảnh hư không, không thể chạm vào người cô. 
Nàng sững người. 
Giây tiếp theo, người phụ nữ ấy trực tiếp đâm vào nàng. 
Không có chút cảm giác nào, như thể cô vừa xuyên qua một tầng không khí, trực tiếp lướt qua cơ thể nàng. 
Nàng thu cánh tay lại, đưa năm ngón tay lên rồi ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình. 
Còn... vẫn còn giống như một con người... có da, mạch máu và đường chỉ tay. 
Đường chỉ tay tượng trưng cho cho sinh mệnh, thầy bói từng nói rằng tôi có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tam-chung-tuyet-sac/3515479/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.