Chương trước
Chương sau


Nếu các bạn bấm vô video và thấy màn hình đen thì cứ nhấp vô màn hình đến lúc hiện ra chữ Youtube này rồi bấm vào nó nha.

Điện thoại:

Máy tính:

- -------------------

Để tránh hiểu lầm, Giản Thanh nói thêm: 【Tôi đang tắm bồn. 】

Đây không phải là một cuộc gọi hay một đoạn video. Lộc Ẩm Khê vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ rằng chuyện này không có gì sai, nàng trả lời: 【Chị không sợ điện thoại rơi xuống nước à? 】

Giản Thanh: 【Tôi để trong túi chống nước. 】

Làm việc trong bệnh viện, không biết trên tay mình có bao nhiêu loại vi trùng khác nhau. Điện thoại lại là thứ vật dụng thường xuyên được sử dụng nhất, vì thế mọi người đều quen với việc đựng chúng trong túi kín dùng một lần.

Lộc Ẩm Khê yên lòng, hỏi: 【Tại sao bây giờ chị mới đi tắm thế? Bình thường vào giờ này thì chị đang nằm trên giường mà?】

Giản Thanh 【Đi mua sắm. 】

Đồng nghiệp nữ ở các phòng ban và phòng thí nghiệm nghe đến việc họ đi nước ngoài nên đã buộc Trương Dược đảm nhận nhiều công việc mua sắm. Trương Dược không biết nhiều về mỹ phẩm và hàng xa xỉ, vì vậy hắn đã lôi kéo Giản Thanh đến trung tâm mua sắm cùng mình.

Trương Dược là một đồng nghiệp tốt, hắn đáp ứng tất cả nhu cầu mua sắm của mọi người. Nhưng lúc đầu Giản Thanh không kiên nhẫn được như hắn, vì vậy cô đã từ chối.

Trương Dược lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, buộc hắn phải dùng tới phép khích tướng: "Tiểu Lộc cũng rất thích trang điểm và ăn diện. Nếu chị đi nước ngoài mà không mua quà cho em họ của mình thì chị không xứng làm chị họ của người ta đâu đó nha!"

Giản Thanh nghe vậy liền đi theo hắn.

Dường như khi uy hiếp cô thì sẽ dễ dàng chèn ép hơn.

Các nàng trò chuyện rôm rả với nhau.

Lộc Ẩm Khê bẻ ngón tay đếm thời gian hai người gặp lại nhau và nói: 【Chờ lần sau gặp lại, tôi sẽ đón chị ở nhà ga. Chúng ta sẽ giả làm những người bạn cũ gặp nhau sau nhiều năm làm bạn qua mạng. 】

Nàng lại bắt đầu soạn kịch bản cho cả hai, các nàng đã trò chuyện tóe lửa qua mạng cùng nhau trong suốt 10 năm.

Giản Thanh chỉ ra: 【Mười năm trước, tuổi sinh học của em chỉ là 10 tuổi. 】

Trò chuyện với một đứa trẻ mười tuổi đến mức tóe lửa thì thật đúng là tội ác tày trời.

Lộc Ẩm Khê: 【......Tốt hơn hết chị nên nghĩ tôi 15 tuổi đi. Tôi 15 tuổi thì chị đã 19 hay 20 tuổi rồi, lúc đó chị đang làm gì thế?】

Giản Thanh: 【Tôi đi du học.】

Đối với sinh viên được đào tạo liên kết, học phí sẽ do nhà trường chi trả nhưng sinh hoạt phí vẫn phải tự trang trải nên cô vừa học vừa làm.

Lộc Ẩm Khê: 【Lúc đó tôi vừa mới lên cao trung, tôi học ở trường nội trú và gặp rất nhiều bạn học, cùng họ kết thành bạn bè. Bọn họ thấy tôi viết và ăn bằng tay trái thì sẽ dùng giọng điệu ngưỡng mộ khen ngợi tôi thông minh, giỏi giang. Bạn bè của tôi là một nhóm những người hiền lành và tốt bụng, tôi cũng học được rất nhiều điều từ bọn họ. 】

Bóng ma tâm lý thời thơ ấu bỗng chốc được các bạn học thời cao trung chữa lành.

Tính cách và tam quan của nàng được định hình nhờ những người bạn ấm áp ấy.

Giản Thanh nhớ lại thuở còn đi học của mình, cô bỗng nhận thấy rằng mình không có bất kỳ kỷ niệm đẹp nào.

Lộc Ẩm Khê hỏi: 【Còn chị thì sao? 】

Giản Thanh không muốn để nàng quạnh quẽ, cô trả lời: 【Tôi học năm nhất trung học ở tuổi 13, nhỏ hơn các bạn cùng lớp 1 - 2 tuổi, vì vậy tôi không thể trò chuyện cùng với họ. 】

Trước tuổi 13, cô sống với mẹ, và trường trung học mà cô theo học là ngôi trường tệ nhất trong khu vực.

Một nửa số học sinh trong lớp ngủ và nghịch điện thoại, trong giờ học sinh học, lão sư trên bục giảng nói chuyện về tâm sinh lý, đám học sinh bên dưới trêu lão sư bằng cách nói những lời thô tục khiến lão sư tức giận; Trong WC của trường, cứ dăm ba ngày lại có người đánh nhau, nữ sinh thường nắm tóc rạch mặt nhau. Vào cuối tuần, nam sinh thường lập các băng nhóm rồi hẹn gặp để đánh nhau bằng chày cán bột, côn sắt, mã tấu, gậy gộc.

May mắn thay, lúc đó cô đã đạt điểm xuất sắc, người ngồi cùng bàn với cô là lại là chị đại xinh đẹp của trường, cô đã cho cô ấy mượn bài tập về nhà của mình, từ đó cô trở thành người được đầu gấu trong trường bảo kê, suốt ba năm học trung học, không ai dám quấy rầy cô.

Sau 13 tuổi, cô được Giản Chính Hòa đưa về Giản gia.

Sau đó cô được chuyển đến lớp chuyên của một trong những trường trung học tốt nhất và nổi tiếng nhất.

Đối với lớp chuyên, sau buổi học, không khí không sôi nổi như lớp bình thường bên cạnh. Lớp học áp dụng hệ thống đào thải những người đứng cuối nên các học sinh ở đây đều là những hạt giống để trúng tuyển vào các trường đại học hàng đầu. Sau giờ học, cô cũng phải chạy đua với thời gian để giải đề, vì cô sợ sẽ bị đuổi khỏi lớp chuyên sau đợt thi tiếp theo.

Ban đầu cô có học lực giỏi ở trường trung học cơ sở cũ, nhưng khi lên cao trung, xung quanh cô đều là những bạn học có hoàn cảnh gia đình vượt trội, phát triển toàn diện và được giáo dục nâng cao ngay từ khi còn nhỏ. Ngược lại, nền tảng của cô có phần yếu kém hơn bọn họ rất nhiều.

Năm thứ nhất ở cao trung, cô thường xuyên đội sổ và suýt bị đuổi ra khỏi lớp vài lần.

Đến năm thứ hai cao trung, cô đã có thể đứng vững trong top năm của lớp.

Một số anh chị em nhà họ Giản đều được gửi đến các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước thông qua việc Giản Chính Hòa tài trợ chi phí. Chỉ riêng cô và Giản Yến là hai người tự thi bằng chính thực lực của mình.

Cô kể cho Lộc Ẩm Khê nghe về thời sơ trung và cao trung của mình. Sau khi trò chuyện, tâm trạng của cô bỗng trở nên rất thoải mái, khóe môi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lộc Ẩm Khê ngồi xổm ở phim trường thô sơ, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Nàng nhìn những dòng tin nhắn của Giản Thanh rồi tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đó, khóe môi cũng nở ra một nụ cười.

Những thứ mà cô chưa bao giờ trải lòng với nàng dần dần hiện lên trên màn hình điện thoại của cả hai.

Không cần nói về tình cảm, cũng chẳng cần nói lời yêu thương, các nàng chỉ cần giống như những người bạn tốt, chia sẻ với nhau những chuyện đã từng trải qua trong quá khứ thì cũng đã đủ khiến nàng vui vẻ suốt cả một ngày dài.

*

Kết thúc hội nghị đối ngoại, đoàn đội của Hồ Kiến Quân bay thẳng đến sân bay quốc tế thành phố H.

Buổi sáng, họ được mời thuyết trình nội viện tại bệnh viện thành phố H. Buổi chiều, Hồ Kiến Quân sắp xếp xe và đưa cả đội ra ngoại ô tham quan nhà tưởng niệm những người Trung Quốc đã hi sinh trong cuộc xâm lược của quân Nhật.

Trương Dược nhìn dòng chữ in nghiêng màu đen được khắc trên bia đá ở cửa ra vào, thành khẩn nói: "Nơi đóng quân của đơn vị 731 của quân xâm lược Nhật Bản. Đây là nơi mà quân đội Nhật Bản đã làm thí nghiệm trên người sao? Tàn nhẫn quá."

Ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ, một phần tường đã bong tróc nham nhở.

Một nhóm người tiến vào phía đông của tòa nhà, đứng trước kế hoạch trùng tu, huyên thuyên một số điều gì đó.

"Năm đó, bọn họ phát biểu trước quốc tế đây là 'Đơn vị cung cấp nước chống dịch bệnh của quân đội Quan Đông', còn nói rằng mình đang nghiên cứu việc phòng chống dịch bệnh, tôi khinh! Thực ra, đây là nơi họ làm thí nghiệm trên cơ thể người."

"Người xây dựng quân đội là tiến sĩ sinh học, Shiro Ishii, ông ta rất quan tâm đến việc nghiên cứu vũ khí sinh học và nội tạng người!"

"Nhìn những cái tên này, phòng chăn nuôi chuột đất, phòng thí nghiệm khí độc, nghiên cứu về bỏng lạnh..."

"Bọn chúng thu thập rất nhiều vi trùng, chẳng hạn như bệnh than, bệnh tả, bệnh dịch hạch, nhiễm khuẩn mô mềm hoại tử... Tất cả những thứ này đều được tiêm trực tiếp vào người sống để làm thí nghiệm, bọn chúng còn tiến hành giải phẫu cơ thể sống. Vào lúc bọn chúng bỏ chạy thì cũng đã cho nổ tung tòa nhà chính.

"Những tên tội phạm chiến tranh đó thật sự rất thoải mái. Sau chiến tranh, Hoa Kỳ đã trao đổi dữ liệu nghiên cứu với chúng và miễn trừ tội ác chiến tranh cho chúng."

Mọi người đều chửi rủa những tên khốn nạn này từ tận đáy lòng mình! Loại súc sinh! Không phải con người!

Từ sơ đồ đến phòng trưng bày chứng cứ tội ác, phòng triển lãm không chỉ có tư liệu hình ảnh gây chấn động mà còn có hình ảnh ba chiều, phục dựng hiện trường giải phẫu sống.

Vào những năm đó, nhiều người bị trói vào những chiếc cọc gỗ, máy bay thả một quả bom dịch hạch từ trên không xuống. Sau khi mọi người bị nhiễm vi trùng, bọn chúng đã lôi họ đến để giải phẫu sống, lấy nội tạng ra để quan sát, sau đó trực tiếp đẩy thi thể vào lò thiêu.

Mọi người nín thở xem những tư liệu này, không ai còn đủ sức để nói nữa.

Vốn dĩ người học y đều là những người cứu người chữa bệnh, nhưng bỗng chốc lại biến thành một con quỷ gϊếŧ người không thương tiếc.

Cái ác của bản chất con người có thể xấu xa đến mức độ nào?

Hồ Kiến Quân nói: "Tôi nghĩ tôi nên đưa các em đến tham quan nơi này khi đến thành phố H. Trong khoa ung bướu, các em cũng đang làm thí nghiệm trên cơ thể người. Các em phải nhớ rằng thuốc và công nghệ y tế được sử dụng để điều trị bệnh và cứu người đều phải được tuân theo đạo đức, tuân theo Tuyên ngôn của Helsinki và đảm bảo quyền và lợi ích của các đối tượng... "

Những năm gần đây, trong giới khoa học đã xảy ra vụ việc 'biến đổi gen cho trẻ nhỏ', từ đó Hồ Kiến Quân đặc biệt nhấn mạnh đến y đức.

Nếu như trước đây, Giản Thanh chỉ nghe những lời giáo dục nhân văn của Hồ Kiến Quân như gió thoảng mây bay. Thì bây giờ, cô nhớ lại Lộc Ẩm Khê cũng đã từng kéo kéo góc áo cô và nói:"Thuốc là để cứu người, chị không được dùng chúng để làm việc xấu."

Không nên làm việc xấu, không nên làm việc xấu......

Cô chỉ hận những người kia mà thôi, thời gian dần trôi, bọn họ cũng sắp ra tù rồi.

*

Trong phim trưởng ở vùng ngoại ô thành phố Giang Châu.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, một nam thanh niên đi đi lại lại, bất ngờ cửa phòng mổ mở ra, nam bác sĩ lao ra hét lớn: "Sản phụ đột nhiên xuất huyết, hiện đang trong tình nguy kịch. Người nhà của sản phụ, anh muốn giữ lại người mẹ hay là thai nhi? Mau ký tên vào đây đi!"

Người đàn ông đau khổ ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc nức nở.

"Cắt——"

Tiếng khóc đột ngột dừng lại.

Đạo diễn nhóm B ở trước màn hình giận dữ đứng lên nói: "Ai? Là ai kêu cắt hả? Tôi không bảo cắt đoạn này!".

Chử Yến cũng đứng lên, nghiêm nghị nói: "Là tôi kêu đấy."

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía hắn.

Lộc Ẩm Khê đang tổ đội chơi game cùng Lan Chu. Khi nghe lời nói này liền nhìn sang, nhưng thao tác trên tay vẫn chưa dừng lại.

"Ôi, bác sĩ Chử." Đạo diễn lập tức nở một nụ cười và hỏi: "Có chuyện gì sao? Cảnh quay này có vấn đề gì à?"

Chử Yến là người hướng dẫn do đích thân Giản tổng chỉ định, anhta không dám xúc phạm hắn.

Chử Yến trả lời: "Đoạn diễn này không thực tế, anh không cần quay đoạn này. Các anh viết kịch bản như thế này à?"

An Nhược Tố vặn lại: "Này, tôi không viết đoạn này."

Cô ấy không thể viết những phân cảnh não tàn này. Nam diễn viên kia đã đưa một nhà biên kịch vào tổ rồi thêm đoạn này vào.

Nam diễn viên đóng vai bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, lớn tiếng hỏi: "Tại sao lại không thực tế? Đây không phải là chuyện thường xảy ra ở bệnh viện à?"

Chử Yến giải thích từng câu từng chữ:" Ở các bệnh viện thông thường, bác sĩ chính quy sẽ không đặt câu hỏi nên cứu người mẹ hay thai nhi, ai cứu được và ai không cứu được thì bác sĩ sẽ là người phán xét, họ sẽ không để người nhà không có kiến ​​thức về y học quyết định. Người nhà chỉ có quyền biết chứ không có quyền lựa chọn. Người mẹ là thể nhân, thai nhi chưa được sinh ra thuộc về phạm trù phi thể nhân. Pháp luật và y đức yêu cầu tính mạng của các thể nhân phải được bảo vệ trước tiên, không có chuyện lựa chọn bảo vệ người mẹ hay thai nhi. Trong trường hợp khẩn cấp, bác sĩ chỉ có thể bảo vệ người mẹ."

Nam diễn viên vẫn hùng biện: "Chúng tôi đang làm phim truyền hình, không phải phim tài liệu, anh tích cực như thế để làm gì?"

Đạo diễn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Khi quay phim, chúng ta phải chú ý đến xung đột kịch để có thể khơi dậy cảm xúc của khán giả. Dù bảo vệ người mẹ hay thai nhi thì nhân vật chính cũng sẽ chọn cách bảo vệ thai nhi sau khi vật lộn với nỗi đau. Đoạn phim này chắc chắn sẽ khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi của khán giả. Dù là chủ đề nữ quyền, chủ đề thai sản, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, đều có thể tham gia vào. Đây thật sự là một chủ đề nóng đó nha!"

Lộc Ẩm Khê bỗng cười nhạo, đứng lên, đi đến bên cạnh Chử Yến, thẳng thắn nói: "Vì xung đột kịch, vì nhiệt độ phim mà bỏ qua những tình tiết cơ bản, vậy thì bộ phim của chúng ta không được gọi là bộ phim y khoa thực tế nữa rồi. Đây chỉ là một bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ đội lốt y tế mà thôi. Đoàn làm phim của chúng ta không thực sự dành lời tri ân chân thành cho đội ngũ nhân viên y tế mà chỉ sử dụng dịch vụ chăm sóc y tế như một mánh lới quảng cáo và lợi dụng người khác để khám chữa bệnh thôi."

Đạo diễn buông tay: "Tiểu Lộc, em nói lời này giống như xem tôi từ trong ra ngoài không còn là một con người nữa..."

Lan Chu cất điện thoại di động, giúp bọn họ giải quyết mâu thuẫn này bằng cách chuyển hướng sang đạo diễn Chu Hoành Mậu: "Sao anh không đi hỏi ý đạo diễn Chu đi, tôi cũng thấy điều này không hợp lý."

*

Tham khảo:

[1] Phim tài liệu: "Sự thật về Đơn vị 731"; Nguồn: NHK

Lời editor: Vì truyện này tác giả ở Trung nên mình không biết nguồn của tác giả ở đâu cho nên mình tự tìm nguồn nói về tội ác của đơn vị 731 cho các bạn xem (nếu các bạn có hứng thú muốn xem nha).

- -------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.