"Tôi học diễn xuất, sao có thể học qua y học? Bất quá ba mẹ tôi đều là bác sĩ, nhà tôi gần bệnh viện, đến bệnh viện cũng giống như dạo hoa viên nhà mình vậy."
Nàng vẫn nửa thật nửa giả giải thích.
May mắn chính là Lộc Ẩm Khê là diễn viên, kỹ năng diễn xuất cùng phản ứng của nàng tốt hơn người thường.
“Khoa nào?”
“Trước kia ba tôi từng ở khoa ung bướu, còn mẹ ở khoa phẫu thuật tim mạch và lồng ngực.”
Giản Thanh nhướng mày: “Trước kia?”
Cô luôn nhạy bén như vậy, có thể nắm bắt rất nhiều chi tiết.
Lộc Ẩm Khê bình tĩnh nói: “Ba tôi mất khi tôi lên 5 tuổi, bà tôi và mẹ tôi đã nuôi tôi lớn lên.”
Ngữ khí không mang theo nửa điểm đau thương.
Nỗi đau từ lâu đã bị hòa tan theo thời gian, phát sinh không ra cảm xúc dư thừa nào.
Giản Thanh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tại sao em không học y?”
“Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống xuống.” Lộc Ẩm Khê nói.
"Có ba mẹ mở đường sẽ tốt hơn một chút.”
“Đúng vậy, y nhị đại a, xung quanh sẽ có nhiều tài nguyên y tế hơn.” Lộc Ẩm Khê mơ hồ trả lời.
Con đường thực sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi được nhận vào học viện y nơi cha mẹ nàng làm việc, Lộc Ẩm Khê có thể đến bệnh viện để thực tập, tùy tiện chọn bất kỳ khoa nào, trưởng khoa cơ hồ đều nhận nàng, sẽ nể mặt cha mẹ mà chiếu cố nàng.
Có thực tập sinh thậm chí còn chưa được sờ vào bàn phẫu thuật, sau một tuần được chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tam-chung-tuyet-sac/207857/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.