Lộc Ẩm Khê nhìn mặt trăng, từng chút thu thập tâm tình mong manh, khi xoay người lại, gần như là khiếp sợ.
Phía sau nàng là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang trong bệnh viện không dễ nhận ra người, nhưng Lộc Ẩm Khê chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Giản Thanh.
Trên giường không nói một lời liền lột quần áo của người ta, dưới giường nghiêm trang không dính khói lửa phàm tục văn nhã bại hoại, nàng cũng nhận thức một cái như vậy.
Tên bại hoại kia lặng lẽ dựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút biểu cảm, trên tay còn cầm theo một túi bánh mì.
Lộc Ẩm Khê đi tới: “Chị đến lúc nào vậy?”
Giản Thanh không trả lời, cũng không hỏi tại sao hốc mắt Lộc Ẩm Khê đỏ, chỉ đưa túi bánh mì nhỏ trong tay ra.
Lộc Ẩm Khê do dự một lúc rồi đưa tay ra nhận lấy.
Nàng xác thực đói đến ngực dán vào lưng.
Sau khi xé túi bánh mì nhỏ, Lộc Ẩm Khê ngửi được mùi sữa béo ngậy cơ hồ đã nuốt chửng cái một.
Giản Thanh im lặng nhìn nàng, sợ nàng bị nghẹn, đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua cho nàng một chai nước suối.
Cái miệng nhỏ của Lộc Ẩm Khê nhấp một ngụm, trong lòng đối với săn sóc cùng chu đáo của Giản Thanh lại tăng thêm một tầng.
*
Ngày hôm sau, Giản Thanh trực trong khoa nghiên cứu, dành cả buổi sáng ở phòng thí nghiệm trung tâm.
Có các nhà nghiên cứu khoa học toàn thời gian trong phòng thí nghiệm trung tâm khối u của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tam-chung-tuyet-sac/207854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.