Lộc Ẩm Khê hất tay cô ra: "Không bồi, tôi sẽ ngủ trên sô pha." 
Giản Thanh chống tay ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường liếc mắt nhìn, lãnh đạm nói: "Phòng cho khách ở bên cạnh." 
Ngụ ý là nàng vào phòng khách ngủ. 
Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, sau đó xoay người, đi được vài bước thì dừng lại, xoay người nói: "Tôi mang hộp thuốc vào." 
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê đưa hộp thuốc lại, không để ý tới, đầu ngón tay chỉ vào chiếc gối bên cạnh: "Của em, ôm về đi." 
Phòng cho khách là cho nguyên chủ nghỉ ngơi, nửa đêm nguyên chủ chạy tới ôm gối nói sợ bóng tối, sợ lạnh, muốn ngủ chung giường với Giản Thanh. 
Lộc Ẩm Khê đi tới, nhặt chiếc gối lên, ôm vào ngực. 
Trong mắt khối băng này, đêm nay nàng chính là nữ nhân ôm gối cố ý câu dẫn, chỉ còn một bước lại đổi ý, tát người, mắng chửi người có bệnh, trở mặt, thay đổi thất thường. 
Lộc Ẩm Khê xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào một cái lỗ trên mặt đất, chôn mình trong đó. 
Giản Thanh cầm lấy tạp chí trên đầu giường, thúc giục nàng: "Còn không đi, muốn ở lại?" 
Vẫn ngữ khí lạnh lùng đó, tựa hồ không nhấc nửa điểm hứng thú với Lộc Ẩm Khê, trong lòng còn có chút chán ghét. 
Lộc Ẩm Khê do dự một lát, ôm gối, nhắc nhở: "Chị muốn băng lại vết thương ở lòng bàn tay trái không?" 
Giản Thanh liếc mắt nhìn lòng bàn tay trái bị băng gạc quấn lấy, sau đó nhìn Lộc Ẩm Khê, cân nhắc một chút, nói: "Hôm qua tôi đã dạy em cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tam-chung-tuyet-sac/207851/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.