Nguyệt hoa như nước, cả mãn đường đều bị thấm vào.
Lộc Ẩm Khê từ trong mơ tỉnh lại, nhất thời không biết hôm nay là ngày mấy, nơi này là ở đâu.
Nàng mờ mịt chớp chớp mắt, tầm mắt lướt sang cửa sổ lớn sát đất bên phải.
Rèm cửa chưa kéo ra, ngoài cửa sổ là tuyết bắt đầu rơi, trăng tròn trên cao.
Mùa đông, sau trận tuyết.
Vào một đêm trăng tròn, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Đã nhiều năm rồi nàng không nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy, trong ấn tượng của nàng, nàng chỉ nhìn thấy ở vùng nông thôn thời thơ ấu.
Khi đó là giữa mùa hè, bà ngoại đang ôm nàng, nàng như con mèo nằm trên đùi, tận hưởng cái mát trong sân, ngắm trăng.
Tốt đẹp đến mức không chân thật, giống như đang ở trong giấc mơ.
Có phải nàng còn đang trong mơ không?
Thái dương nhói lên, trong đầu rất hỗn loạn, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, xoa xoa trán.
Muốn thật tỉnh, còn phải chạy show.
Nàng duỗi người theo thói quen, đưa tay trái ra, đột nhiên cảm thấy một đoàn mềm mại.
Xúc cảm đặc biệt ấm áp lại mềm mại, nàng vô thức nắm lấy, nhấn một cái.
Năm ngón tay cảm nhận được lực đàn hồi, Lộc Ẩm Khê cứng đờ, mở mắt ra nhìn về phía bên trái.
Giây tiếp theo, nàng cấp tốc thu tay trái lại, kéo chăn bông lên che ngực, lùi thân về phía sau.
Có một nữ nhân đang nằm bên cạnh nàng.
Dưới ánh trăng, mái tóc đen của nữ nhân kia như thác nước tán ra giữa hai gối, mi mục như họa, mũi cao, khí chất lạnh lẽo, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-tam-chung-tuyet-sac/207848/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.