Tồn tại trên đời này, có phải là rất mệt mỏi hay không? Sống vì người khác, đến bản thân mình còn bị chính mình lãng quên, như vậy thì làm sao có thể tồn tại? Làm người, vô hình, giống như chỉ là một đám mây trôi hờ hững, cho dù có trôi dạt về nơi nào, cũng đâu có ai quan tâm tới? Yêu? Tại sao chỉ có sự đau đớn bủa vây trái tim như thế? Muốn dừng lại nỗi đau này, lại không có thể nào mà bỏ xuống được, nỗi đau đớn lại càng âm ỉ nhiều hơn. Đau, đau lắm, có đúng không?
Sống trên đời, tại sao lại không thể vì mình? Cuộc sống của chính mình, tại sao lại để người ta nắm bắt lấy, biến ta trở thành một nô lệ trong vòng xoay luẩn quẩn? Nếu như có thể trở về quãng thời gian trước đó, vết xe đổ này liệu có tiếp tục lặp lại một lần nữa hay không? Quá khứ, giống như một thước phim quay chậm, cho dù có như thế nào cũng chẳng thể xóa bỏ được. Đau lòng? Hối hận? Sau tất cả, liệu có còn kịp nữa hay không? Thương yêu là như thế nào? Là có thể khiến cho người ta tùy thời chà đạp hay sao? Không! Như thế, thà rằng đừng yêu! Một câu tuyệt tình, cắt đứt mối tơ duyên. Bi thương, ào ạt giống như dòng nước lũ...