Giữa hè, gió đêm khô nóng.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt đọng lại trên đầu ngón tay.
Hai tai Giản Thanh đỏ ửng, cô rút tay về, đảo mắt nhìn ráng chiều hoàng hôn trên bầu trời, không dám nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê nuốt quả nho xuống, mỉm cười, nhìn Giản Thanh rồi ghé vào tai cô, đắc thắng: "Giản lão sư, chị thua rồi."
Hơi thở nóng rực phả bên tai, hòa cùng làn gió đêm oi bức, dung nhập vào cơ thể cô.
Giản Thanh liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, tuy dao động nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhỏ giọng phủ nhận:"Tôi không thua."
Lộc Ẩm Khê véo một quả nho, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Giản Thanh, nàng vẫn giữ ý cười trên môi:"Bác sĩ Giản, sao chị lại không biết xấu hổ như thế? Thật sự rất bại hoại."
Rõ ràng là cô không dám nhìn nàng.
Mặt Giản Thanh không đổi sắc, cô nhìn về phía Lộc Ẩm Khê, dùng hành động phủ nhận lời nói của nàng.
Lộc Ẩm Khê nhăn mũi nhìn Giản Thanh.
Chị nhìn em, em nhìn chị, ánh mắt cả hai đan xen vào nhau.
Ba giây sau, các nàng không thể không từ từ tiến đến gần nhau.
Lộc Ẩm Khê nhìn đôi môi đỏ mọng của Giản Thanh, nhẹ nhàng nói:"Em muốn tạm dừng trò chơi nhập vai này lại."
Nói xong, nàng nhanh chóng tiến lại gần, hôn lên má Giản Thanh, rồi lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Trước khi Giản Thanh kịp chạm vào nàng, nàng đã mỉm cười và tuyên bố:"Được rồi, tiếp tục trò chơi thôi. Giản lão sư, mời chị tiếp tục tuân thủ quy tắc trò chơi."
Bị Lộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781690/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.