Đêm dài đằng đẵng, cảm xúc thăng trầm.
Xung quanh im lặng, Lộc Ẩm Khê nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên cánh tay.
Chăn bông ấm áp, mềm mại, toát lên hương thơm của ánh ban mai.
Nàng dùng sức ngửi ngửi.
Mùi nắng cũng giống như mùi quê hương.
Mùa đông của tuổi thơ, vào những ngày nắng, bà ngoại thường mang chăn trên giường ra sân để phơi. Buổi tối khi đi ngủ, toàn bộ giường ngủ đều có mùi ánh ban mai.
Mùi hương quen thuộc này dần dần xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng.
Nàng lại sống trong môi trường xa lạ một lần nữa.
Lần này, nàng vẫn là người lì lợm ăn bám ở đây.
Mưa lại rơi bên ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa rơi vỗ rì rào, giàu tiết tấu nên rất tốt cho giấc ngủ, nhưng Lộc Ẩm Khê không có nửa phần buồn ngủ, nàng trằn trọc rất lâu, sau đó ngồi dậy, tựa vào đầu giường để nghe tiếng mưa rơi, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm nay.
Nàng nhớ lại tính cách và phong thái của Giản Thanh, đều là những thứ mà nàng không thể quen thuộc hơn.
Nàng nhớ lại bóng lưng lõα ɭồ của Giản Thanh, xương bướm nơi bả vai giống hệt nhau, đường cong uyển chuyển, da thịt mơn mởn, trên đó còn có đóa hoa quen thuộc. Nàng cũng đã từng hôn lên đóa hoa đó trong màn đêm ái muội.
Khí chất, tướng mạo, đặc điểm và tình cảm đối với nàng giống hệt như người trong mộng.
Nàng có thể xác nhận chắc chắn rằng đó là cùng một người không?
Lộc Ẩm Khê đưa tay chạm vào nốt ruồi ở đuôi mắt.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781683/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.