Tuyết rơi tán loạn. Cố đô của mười ba triều đại, tuyết phủ trắng xoá. Giản Thanh nằm trên giường, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ. Cô lần mò tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, chỉnh độ sáng của điện thoại xuống mức thấp nhất, nhẹ nhàng vỗ vỗ người trong lòng để nàng xem thời gian. Người trong lòng cô có mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, trên cổ vẫn còn hằn dấu vết ái muội. Nàng bị cô đánh thức, dùng đôi mắt mơ màng nhìn vào thời gian trên màn hình điện thoại rồi gạt tay cô ra, tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục ngủ. Giản Thanh cất điện thoại di động, tắt đồng hồ báo thức, đặt tay lên ngực người đang nằm trong lòng mình rồi tiếp tục ngủ. Ngày hôm qua các nàng mất quá nhiều sức lực cho nên ngủ đến tận trưa rồi mới thức dậy vệ sinh cá nhân. Ngày tuyết rơi, các nàng ăn một nồi lẩu dê bốc khói nghi ngút. "Hôm nay chúng ta đi dạo trong trung tâm thành phố đi, không cần đi xa." Lộc Ẩm Khê vừa nhúng thịt dê vừa nói chuyện:"Chúng ta đi dạo tường thành được không? Em nhớ dưới cổng thành nào đó có Viện bảo tàng Rừng bia, hai nơi rất gần nhau, có thể cùng tham quan để hiểu hơn về lịch sử nhân văn." "Ừ." Giản Thanh nghe theo sự sắp xếp của nàng. Tiếp theo, Lộc Ẩm Khê vừa ăn vừa kiểm tra tư liệu lịch sử bằng điện thoại di động, chút nữa nàng muốn giảng cho Giản Thanh nghe. Đối với loại hình tham quan lịch sử này, nếu không hiểu về lịch sử và văn hóa của từng danh lam thắng cảnh, thì việc đi vòng quanh một cách bừa bãi không khác gì việc đi dạo trong công viên. Các nàng mua vé rồi bước lên bức tường thành phủ đầy tuyết trắng. Vừa đi được vài bước, Lộc Ẩm Khê không thể đi nổi nữa nên đành đòi cô thuê một chiếc xe đạp. "Em đã xem qua rồi, tổng chiều dài là hơn mười km, nếu cứ tiếp tục đi thế này thì em sẽ nằm liệt ra mất." Giản Thanh búng nhẹ lên trán Lộc Ẩm Khê: "Người muốn đến chơi cũng là em, người đi không nổi cũng là em." Nàng thuê một chiếc xe đạp đôi. Cô ngồi ở phía trước, Lộc Ẩm Khê uể oải ngồi phía sau, đuôi mắt mang theo ý cười, lẩm bẩm dong dài kể về một số tư liệu lịch sử mà nàng vừa tra được trên điện thoại. Tuyết rơi suốt đêm, làn tuyết trắng xóa phủ lên gạch tường xám đen, thời gian như luân chuyển, trở lại thành Trường An xa xôi. Hiện thực và lịch sử đan xen, ảo ảnh và thực tế chồng chéo lên nhau. Lộc Ẩm Khê nhìn người ngồi trước, ý cười nơi khóe mắt dần dần phai nhạt, thay vào đó là một tia lo lắng. Vào tháng cuối cùng này, các nàng còn có thể ở bên cạnh nhau được bao nhiêu ngày? * Nếu không có sự vận hành của con người, dư luận ồn ào giống như thủy triều xuống biển, dần dần lắng xuống. Lộc Ẩm Khê đã mua rất nhiều đặc sản địa phương, viết vài lá thư rồi gửi cho những người đã từng giúp đỡ các nàng, chẳng hạn như Ngụy Minh Minh, Nhậm Giai Giai, gia đình của chủ nhiệm Nghiêm, vị phóng viên kia, truyền thông của ngành y tế và cha mẹ của Hà Bội...còn có Lan Chu, những bài đăng lại của Lan Chu đã kéo theo rất nhiều minh tinh trong làng giải trí đăng lại, nàng cũng viết một lá thư để cảm ơn sự giúp đỡ của bọn họ. Mặc dù nhỏ tuổi hơn Giản Thanh, nhưng nàng đã trải qua một thời gian dài ở nơi đầy rẫy áp lực như làng giải trí nên về mối quan hệ giữa người với người, nàng xử lý tốt hơn Giản Thanh rất nhiều. Bố mẹ Hà Bội nhận được đặc sản và thư cảm ơn do Lộc Ẩm Khê gửi, hốc mắt họ đỏ hoe. Sáng sớm ngày hôm sau, họ đến nhà Hà Bảo Trăn, khuyên bọn họ rút lại đơn kiện. Thân thích nhà họ Hà cũng đã bị họ thuyết phục đến mức như vậy liền trở về nhà, không tiếp tục giao du nữa. Bọn họ cũng chỉ vào nhà Hà Bảo Trăn, chửi rủa: "Bây giờ nhân dân cả nước đang mắng nhiếc mày. Tất cả bọn tao đều mang họ Hà, cũng bị tụi bây liên lụy rồi đấy! Tao còn không dám ngẩng đầu khi đi trên đường nữa kìa!" "Bây giờ cửa hàng riêng của gia đình mày cũng bị tóm, không thể kinh doanh được nữa. Hà Bảo Trăn cũng mất việc rồi mà vẫn còn chưa chịu tỉnh ra, cứ coi như bọn tao không có thân thích gì với gia đình chúng bây đi!" "Nếu mày không muốn nghĩ cho bản thân nữa thì cũng phải nghĩ cho con của mình. Sau này nó đi học, người khác sẽ nhìn nó như thế nào? Nói nhà nó là lũ phá hoại ngành y? Nói ba nó là thằng vong ân bội nghĩa, đem người cứu chữa cho mẹ nó kiện ra tòa à?" Sau gần hai tháng ồn ào nhưng không có chuyện gì xảy ra, lại thêm một phen thất bát, Hà Bảo Trăn cũng cảm thấy mình rất vô dụng. Bố mẹ hắn nhất quyết làm khó đến cùng, ngoan cố cho rằng thuốc giả gϊếŧ chết con dâu và yêu cầu bác sĩ bồi thường bốn triệu nhân dân tệ. Dù hắn có khuyên nhủ cỡ nào thì bọn họ cũng không chịu nghe. Lúc này, khi nghe bố của Hà Bội nói về con mình, Hà Bảo Trăn không thể không thở dài:" Con không quan tâm, vài ngày nữa, con sẽ mang con của mình đến thành phố khác để tìm việc. Hai người cứ quậy cho đủ đi, con không làm nữa." Vào giữa tháng 12, Giản Thanh nhận được thông báo bãi kiện từ tòa án. Lúc đó, các nàng đã chơi ở thành phố X được nửa tháng, còn đang định đổi sang thành phố khác để du lịch. Giản Thanh đọc thư thông tri rồi ném sang một bên, Lộc Ẩm Khê nhặt lên và xem xét, sau đó xé nát tờ giấy rồi vứt vào thùng rác. Ngày tháng trôi qua, tâm tình Giản Thanh khôi phục không ít, trên mặt dần dần lộ ra ý cười, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn chút mờ mịt. Một phần ba cuộc đời của cô đã cống hiến cho ngành y. Ngoài y học ra, cô thật sự không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo? Đôi khi sự vật xung quanh sẽ gợi lên những điều quen thuộc một cách vô thức. Ngành y thích dùng hình dạng thức ăn để mô tả bệnh tật, khi ăn đến súp lơ hay pho mát thì sẽ khơi dậy trong cô những điều quen thuộc. Khi hai người cùng ăn cua, Lộc Ẩm Khê nói về một số khối u ác tính trông giống như càng cua, tâm rắn tỏa ra xung quanh giống như nhánh của chân cua. Giản Thanh cho biết: "Cái tên đầu tiên mà Hippocrates đặt cho khối u ác tính là 'karkinos'", có nghĩa là 'cua' trong tiếng Hy Lạp." Lộc Ẩm Khê gật đầu, mỉm cười: "Từ đơn 'cancer' trong tiếng Anh cũng nói về ung thư, nó cũng có nghĩa là chòm sao Cự Giải." Nàng muốn tiếp tục nói, nhưng Giản Thanh đột nhiên phản ứng lại, ngừng nói về y học, cứng nhắc đổi chủ đề —— "Em có muốn gặp em gái tôi không?" Lộc Ẩm Khê sững sờ một giây, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng." "Phải trở về biệt thự ở nông thôn." "Vậy thì chúng ta trở về thành phố Giang Châu rồi lái xe đến đó đi." Giao thông ở nông thôn không thuận tiện như ở thành phố, nên tự lái xe sẽ tốt hơn. Giản Thanh ừ một tiếng. Sau khi ăn xong, Giản Thanh đứng dậy thanh toán tiền. Người mẹ đang ôm con ở bàn bên cạnh bất ngờ bật khóc:"Con ơi! Ai đó mau giúp tôi với! Con tôi mắc nghẹn rồi!" Người phục vụ vội vàng bấm số 120, quản lý nhà hàng đến để trấn an người mẹ.
Giản Thanh nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của người mẹ, mới chỉ khoảng một tuổi. Đưa bé há hốc miệng, không thốt nên lời, môi có chút thâm đen, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chân tay vùng vẫy, người mẹ thấy thế liền muốn đút nước để đứa bé có thể dễ dàng nuốt xuống. Những người xung quanh dần xúm lại, muốn giúp đỡ nhưng đành bất lực. "Đừng đút nước cho đứa bé." Lần này Giản Thanh không còn do dự nữa, cô đẩy đám đông ra, bước thẳng đến, bế đứa trẻ lên, rồi đặt đứa trẻ nằm sấp trên đùi mình, đầu chúi xuống đất. Cô dùng sức vỗ mạnh vào lưng đứa bé. Mười giây sau, đứa trẻ nôn viên thịt trong miệng ra, bắt đầu khóc lớn. Giản Thanh kiểm tra nước da và màu môi của đứa trẻ, sau đó trả con lại cho người mẹ. Cô chỉ trích người mẹ theo bản năng của bác sĩ:"Đứa bé còn nhỏ như vậy, chị đút thịt viên cho nó làm gì?" Người mẹ vừa khóc vừa cảm ơn, sau đó giải thích:"Nó đã lén ăn trong lúc tôi không để ý........." Người nhà trấn an cô ấy rồi nói: "Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta đến bệnh viện khám lại đi." Hắn lại hỏi Giản Thanh:"Chào cô, cô là bác sĩ hay y tá ở đơn vị nào vậy? Cảm ơn cô rất nhiều, chúng tôi sẽ gửi cờ hiệu đến đơn vị của cô!" Giản Thanh lắc đầu, không trả lời. Cô thanh toán tiền rồi kéo lấy Lộc Ẩm Khê bỏ chạy. Sau khi chạy được khoảng trăm mét, đuôi lông mày và khóe mắt Giản Thanh thoáng lộ ra một chút vui mừng. Lộc Ẩm Khê biết cô vui vì điều gì liền nhéo nhéo tai cô, nói:" Mau làm ma pháp động lỗ tai cho em xem đi." Giản Thanh ngoan ngoãn giật giật hai tai. * Mùa đông ở nông thôn, núi non tuyết phủ, vạn vật im lìm, đồi núi hoang vu thoắt ẩn thoắt hiện. Ruộng lúa vốn đã cằn cỗi, mặt ruộng đã kết thành lớp băng mỏng, một số gia đình sống rải rác xung quanh ruộng. Không có nhà cao tầng, chỉ có gạch đen và tường trắng, mơ hồ có thể thấy được làn khói bếp lượn lờ giữa trời đông. Cửa xe phảng phất bóng hình mờ ảo của Giản Thanh. Rất yên bình. Dáng ngồi đoan chính, sống lưng thẳng tắp, như thể còn thẳng hơn cả cây tuyết tùng bên ngoài cửa sổ. Xe chạy qua đường hầm dài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng phản chiếu nơi cửa kính xe càng rõ ràng hơn. Lộc Ẩm Khê nhìn bộ dáng của cô, ngắm như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Phần mộ của Nguyễn Khê nằm ở trên đỉnh núi. Giản Thanh đưa Lộc Ẩm Khê đến trước mộ để cúng bái. Hai người họ lau sạch tro bụi và phủi sạch tuyết trên bia mộ. "Em gái của chị thích ăn gì thế?" "Đồ ngọt." "Thích xem phim hoạt hình gì?" "Ultraman." Lộc Ẩm Khê bật cười. Các nàng hỏi đáp những chủ đề xoay quanh Nguyễn Khê. Sau khi xuống núi, Lộc Ẩm Khê xin Giản Thanh ảnh chụp của Nguyễn Khê rồi dùng phần mềm mô phỏng ngoại hình của Nguyễn Khê từ lúc nhỏ cho đến lúc trưởng thành. 8 tuổi, 15 tuổi, 18 tuổi, 25 tuổi ... Lộc Ẩm Khê lần lượt phác họa từng bức tranh rồi đưa cho Giản Thanh. Giản Thanh vừa nhìn bức tranh vừa nhìn Lộc Ẩm Khê. Lộc Ẩm Khê nói nhỏ:"Chị đừng nói em thật sự rất giống......" Nốt ruồi, hình dạng khuôn mặt, đuôi lông mày đều có ba bốn phần tương tự. Giản Thanh cất bức vẽ đi, nhìn Lộc Ẩm Khê, nói:"Em là em, em ấy là em ấy." Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng khách. Nàng đeo găng tay y tế, cầm lấy hai cái chậu cho thú cưng, một cái đựng thức ăn cho mèo, cái kia đựng nước rồi bước ra khỏi cửa. Trên tấm thảm ngoài cửa, một vài con mèo cuộn tròn người lại, có trắng, đen, cam, đủ loại màu sắc, tất cả đều nằm lên tấm thảm len để sưởi ấm. Khi nhìn thấy Lộc Ẩm Khê, chúng ngẩng cao đầu, dựng lông lên, cảnh giác nhìn nàng trong vài giây, sau đó dường như nhận ra được nàng là ai, liền bẹp bẹp bẹp chạy đến, dùng đầu cọ cọ vào ống quần nàng để làm nũng, còn kêu 'meo meo meo' vài tiếng. Lộc Ẩm Khê ngồi xổm xuống, đặt chậu thức ăn xuống, chúng vội vàng vùi đầu vào chậu để giành thức ăn. Nàng nhìn thấy một con mèo sữa màu cam đang nằm sấp, phần lớn người nó đều úp vào chậu thức ăn, chiếm một diện tích rất lớn. Nàng túm lấy gáy nó, không cho nó ăn nữa. Nàng túm lấy nó như túm lấy cái bao rồi mang vào cửa, đổ một bát sữa dê cho nó uống. Gần đó có một lứa mèo hoang, mấy ngày trước nàng thấy nên đều mang chúng trở về biệt thự. Biệt thự có hệ thống sưởi sàn và một tấm thảm lông mịn ở cửa, có thể giúp lứa mèo con này sống sót qua mùa đông lạnh giá. Giản Thanh lần theo âm thanh để tìm đến cửa, sau đó nhìn thấy một đám lông xù xù. Lộc Ẩm Khê lướt thẳng qua người cô, đặt con mèo sữa xuống đất, ấn đầu nó xuống để uống sữa. Mèo sữa thò đầu liếm liếm sữa, chẳng mấy chốc trên miệng đã xuất hiện một vệt sữa trắng, trông rất mềm mại, xinh xắn dễ thương. Giản Thanh nhìn vào đám lông đang uống sữa, rồi lại nhìn về phía Lộc Ẩm Khê, nói:"Mang nó vào nhà nuôi đi." Bên trong ấm hơn. Trước đây, Lộc Ẩm Khê lo lắng về việc Giản Thanh thích sạch sẽ nên không dám cho mèo hoang vào nhà, mà chỉ lót thảm lông dưới thùng các tông rồi đặt dưới mái hiên để chúng sưởi ấm. "Chúng ta không có kế hoạch nuôi chúng trong thời gian dài nên nếu cho chúng vào nhà thì sau này phải làm thế nào?" Nàng hỏi Giản Thanh Giản Thanh nói: "Tôi cũng không thường xuyên đến đây, cứ cho chúng một mái nhà trước đi." Thà có chỗ che mưa chắn gió còn hơn lang thang không ổn định bên ngoài. "Không được vào phòng ngủ và phòng tắm." Giản Thanh nhắc nhở.
"Vậy thì ngày thường chúng ta đóng cửa lại là được." Lộc Ẩm Khê ôm mèo vào trong nhà:"Còn nữa, chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu?" "Em muốn ở bao lâu?" "Đến cuối tháng có được không?" Lộc Ẩm Khê hỏi. Nàng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện. Nếu lựa chọn trốn ở đây, cố gắng không làm gì, không nhìn thấy ai có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Giản Thanh: "Em có thích ở đây không?" Lộc Ẩm Khê nói dối không chớp mắt: "Em thích rừng hoa mận bên ngoài." Trong nguyên tác, nàng đã được Giản Thanh chôn dưới gốc cây mận sau khi bị cô bức đến tự sát. Giản Thanh liếc mắt nhìn rừng mận bên ngoài, tựa như thế giới phủ đầy băng khiến mận tuyết nở rộ. Chỉ trong nháy mắt đã đến cuối tháng. Những ngày ở nông thôn thật yên bình, cứ cho chó mèo ăn, rồi ung dung tự tại. Đồng nghiệp của Giản Thanh thỉnh thoảng gọi điện để hỏi thăm. Giản Thanh không muốn nói nhiều, chỉ thuận miệng hỏi thăm tình hình bệnh nhân cũ. Ngụy Minh Minh đã được chuyển cho người hướng dẫn khác, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên liên hệ với Giản Thanh, quấn lấy cô để hỏi chuyện. Đôi khi Giản Thanh sẽ trả lời, đôi khi không. Giữa họ đã không còn mối quan hệ thầy trò nữa. "【Song tinh bán nguyệt, chào đón năm mới】. Vào khoảng 5 giờ sáng ngày 1 tháng 1, có thể nhìn thấy Sao Kim và Sao Mộc lần lượt xuất hiện cùng mặt trăng trên bầu trời phía Đông Nam, sẽ xảy ra hiện tượng thiên văn 'song tinh bán nguyệt' nên các tín đồ thiên văn không nên bỏ lỡ." Người dẫn chương trình truyền hình đang luyên thuyên nói về hiện tượng thiên văn. Lộc Ẩm Khê ngồi trên ghế sô pha, ôm đầu gối, nghiêm túc xem. Giản Thanh bước đến, hôn lên trán nàng:"Em muốn xem không? Rạng sáng ngày mai sẽ xuất hiện." Lộc Ẩm Khê lắc đầu:"Em không muốn." Nàng chỉ không biết liệu có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn vào rạng sáng ngày mai hay không. Nàng không dám chợp mắt cả đêm. Khoảng bốn giờ hơn, gần 5 giờ sáng, Lộc Ẩm Khê vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Nàng thoát ra khỏi vòng tay của Giản Thanh, đi đến phòng khách, mở rèm cửa ra. Ngoài cửa sổ, tuyết phủ trắng xóa. Có vài con mèo trong phòng khách vẫn chưa ngủ, khi nhìn thấy Lộc Ẩm Khê, chúng kéo đến, xoay quanh chân nàng rồi cọ đầu vào đấy. Lộc Ẩm Khê nhìn bầu trời, bất an lo sợ. Nàng cứ đi đi lại lại, sau vài giây do dự, nàng liền tìm giấy bút, viết cho cô một dòng tin nhắn: 【Mặc dù chuyện này nghe rất nực cười, nhưng chị có thể tưởng tượng em là một người đến từ thế giới song song. Ngày em đến, trên trời cũng có sao đôi cùng với trăng, em từng nói với chị rằng những vì sao đưa đã đưa em đến đây, nhưng chị cứ ngỡ như đó chỉ là một trò đùa. Hiện tượng thiên văn này lại xuất hiện vào đêm nay, nếu em đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, nếu chị tìm không được em thì xin chị đừng lo lắng cho em, cũng đừng chọn con đường tự tử, cứ ở yên tại nơi này đợi em, em sẽ nghĩ cách để có thể trở lại bên cạnh chị. 】 Lộc Ẩm Khê viết ngày tháng và tên của mình vào tờ giấy, sau đó dằn lên bàn trà. Nếu nàng vẫn còn ở lại đây vào lúc hừng đông thì nàng sẽ xé mảnh giấy này đi, quên đi thế giới cũ, bình yên ở lại đây cùng với cô. Vào lúc 5 giờ sáng, sao Kim và sao Mộc nhô lên khỏi vùng núi tuyết phủ phía xa, tạo thành hiện tượng thiên thể song tinh bán nguyệt trên dãy núi Thiên Sơn. Lộc Ẩm Khê đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn trăng và sao. Con mèo cạnh bàn trà cũng theo nàng đến bên cửa sổ. Nàng nhìn lên những vì sao, con mèo ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lên nàng và vẫy đuôi. Trong phút chốc, hình bóng phản chiếu trong mắt mèo đột nhiên biến mất. Như thể đang sợ hãi, lũ mèo dựng lông, đồng tử co rút, kêu 'meo meo' rồi chạy loạn khắp nơi tìm kiếm bóng dán và mùi vị quen thuộc. Tiếng mèo kêu thất thanh truyền vào phòng ngủ, đánh thức Giản Thanh. Giản Thanh cau mày, đợi vài giây nhưng lũ mèo vẫn không ngừng lại. Cô mở mắt ra, ngồi dậy, cảm thấy bực bội, cô muốn bắt lũ mèo vào phòng chứa đồ rồi phạt chúng úp mặt vào tường. Nhưng khi vừa mở mắt ra đã không thấy hình bóng người nằm bên cạnh. Cô sửng sốt trong một giây, rồi liếc nhìn thời gian. Mới 5 giờ. Em đi đâu rồi? Giản Thanh ngay lập tức bừng tỉnh, cô mặc kệ sự tồn tại của lũ mèo, bật đèn, đứng dậy, giẫm lên tấm thảm bông, tìm kiếm bóng dáng Lộc Ẩm Khê. "Ẩm Khê?" Giản Thanh đi loanh quanh trong phòng ngủ, phòng tắm và phòng làm việc để tìm kiếm, nhưng không thấy ai. Có phải nàng đã chạy ra ngoài để ngắm trăng rồi không? Cô vừa mở cửa ra, gió lạnh đã ùa vào mặt. Bầu trời vẫn còn tối, không nhìn rõ phía bên ngoài. Cô mặc áo khoác, đối mặt với gió lạnh, rọi đèn pin, tìm kiếm trong vườn mận. "Ẩm Khê? Em có ngoài đó không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]