Khi ở nhà một mình, Lộc Ẩm Khê rất thích bật TV để xem.
Không nhất thiết phải xem, mà chỉ đóng vai trò làm âm thanh nền.
Trong nhà có tiếng nói, vì vậy nàng không có vẻ quá cô đơn.
Nàng cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên, chuyển bừa một kênh nào đó rồi tiến vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Trên màn hình TV là hình ảnh một bà lão mặc áo dài hoa tím cổ tròn, mang kính viền, mái tóc bạc trắng đang quảng cáo tiêu thụ dược phẩm, bên cạnh tiêu đề có dòng chữ "Nhà tôi ba đời học thuốc của người Miêu, chuyên trị đờm và giảm hen suyễn."
"Tôi là bác sĩ Lưu, tôi đã hành nghề y hàng chục năm, chỉ trị ho và hen suyễn. Không cần chích, không cần uống thuốc, tôi sẽ dùng đơn thuốc đông y đặc trị của người Miêu để xoa trước ngực và sau lưng các bạn, lập tức có hiệu quả ngay!"
Trong phòng bếp, Lộc Ẩm Khê vừa nghe được liền bật cười, bước ra ngoài để chuyển sang kênh khác.
Loại quảng cáo này, vừa nghe là biết sai sự thật, thật sự làm ô uế chỉ số thông minh của nàng.
Tuy đã chuyển kênh nhưng vẫn gặp quảng cáo tương tự.
Vẫn là một người diễn viên già, ngoại hình cũng giống hệt như thế, chỉ khác là bà ấy đã thay áo khoác đỏ và trở thành thành viên của Chi hội bệnh thấp khớp của Hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ:" Xương sống Lão Phương đã được truyền lại ở tộc Miêu hàng trăm năm, đến đời thứ mười ba, gia đình tộc Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781672/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.