Chương trước
Chương sau
Khi Lộc Ẩm Khê tỉnh dậy, ánh đèn trong phòng khách đã chuyển sang màu vàng nhạt mờ ảo, trên người nàng còn đắp một chiếc chăn mỏng.
Nàng đoán là Giản Thanh đã trở về bèn bật sang đèn trắng, vén chăn lên xỏ dép lê vào, thấy đồ ăn trong bếp đã hết sạch.
Nàng có chút tiếc nuối khi ngủ quên mất, nàng không thể thấy được biểu cảm của cô khi thấy mình đã trở về.
Có lẽ là cô sẽ vui mừng......
Cửa thư phòng rộng mở, đèn bên trong sáng ngời.
Lộc Ẩm Khê nhìn về phía thư phòng. Nàng mở tủ lạnh, lấy chanh ra, ngồi trước máy ép trái cây trong bếp làm việc một lúc lâu. Nàng vắt hai cốc nước chanh, cắm ống hút rồi bước vào.
Giản Thanh ngồi bên bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cô chống tay trái lên, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, còn tay phải thì giữ chặt con chuột, thêm nhận xét vào luận văn của Ngụy Minh Minh.
Lộc Ẩm Khê bước vào, đối diện với tầm mắt của cô.
Gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng, cả hai không nói một lời chào, chỉ nhìn nhau rồi nở một nụ cười.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, Giản Thanh hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng và sáng ngời.
Nàng đặt ly nước chanh lên bàn, nói:"Chị đừng để ý đến em, cứ làm việc của chị đi."
Sau đó, nàng vòng ra sau bức bình phong, lấy một cuốn sách trên kệ, tựa nửa người vào chiếc giường nhỏ để đọc.
Thực ra trong lòng nàng có chút bồn chồn, đọc sách cũng không vô, hết lần này đến lần khác nhìn về phía người đang ngồi trước màn hình.
Giản Thanh nhấp một ngụm nước chanh.
Khá ngọt.
Cô đưa ra đề nghị: "Em có thể bỏ ít đường hơn".
Cô có khẩu vị nhạt.
"Hừ." Lộc Ẩm Khê hừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng mắng cô:"Lượng đường cũng giống như bình thường thôi. Chị bớt bắt bẻ đi, có uống là mừng rồi."
Không khen nàng được một câu mà còn dám bắt bẻ là quá ngọt, đây là đạo lý gì vậy?
Lời đề nghị bị nàng mắng trả về, Giản Thanh yếu ớt ồ một tiếng, cắn lấy ống hút, tiếp tục yên lặng sửa luận văn.
Sau một lúc lâu, cô giật giật hai tai, nói:"Có lẽ là do trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào đấy."
Vất vả lắm Lộc Ẩm Khê mới có thể tập trung tinh thần để đọc được vài chữ nhưng khi nghe xong lời nói của Giản Thanh, nàng khẽ cắn môi, cố gắng kiềm chế ý cười lại, nhưng khóe môi vẫn nhịn không được mà nhếch lên.
Chỉ một câu nói thôi mà đã dỗ nàng vui vẻ đến mức lòng nở đầy hoa.
*
Chử Yến là thành viên trong đợt thứ hai của đội ngũ y tế được cử đi. Vào ngày thứ ba sau khi Giản Thanh rời đi, hắn cũng lên đường đến khu vực xảy ra thảm họa.
Đoàn đội của Lan Chu và fan club đã đích thân chuyển một số lượng lớn đồ dùng y tế và đồ dùng sinh hoạt đến vùng thiên tai.
Sau khi hai người họ gặp nhau trong vùng thiên tai, cùng nhau chia sẻ những khó khăn gian khổ, mối quan hệ của họ thậm chí còn tiến xa hơn.
Sau khi Lan Chu trở về thành phố Giang Châu, cô ấy đã mời Lộc Ẩm Khê tham gia buổi biểu diễn quyên góp, diễn một bản hợp xướng.
Điều cấp thiết nhất ngay sau khi thảm họa xảy ra là đồ tiếp tế, cô ấy đã gửi vật tư đi và chuẩn bị tổ chức quyên góp.
Số tiền quyên góp nhận được từ buổi biểu diễn từ thiện sẽ được chuyển đến vùng thiên tai.
Lộc Ẩm Khê vui vẻ đồng ý, mỗi ngày nàng đều ra ngoài tập luyện. Vào buổi tối, nàng sẽ bắt Giản Thanh lắng nghe nàng ca hát.
Cuộc sống của người dân vùng thiên tai đang dần trở lại bình thường, nhưng cả nước vẫn còn tang tóc, công tác sửa chữa khẩn cấp vùng thiên tai cũng đang được tiếp tục.
Đứng trước tai ương, không có phép màu, chỉ có máu thịt của những người đã hi sinh vì đất nước.
Hằng ngày, máy bay trực thăng vẫn lượn lờ trên nóc tòa nhà trực thuộc, vận chuyển bệnh nhân đến đây, khoa chỉnh hình và khoa nhi đều quá tải.

Khoa ung bướu cũng đã tiếp nhận một số bệnh nhân ung thư được chuyển đến từ các bệnh viện trong vùng thiên tai.
Khi trận động đất xảy ra, họ được bệnh viện sơ tán xuống tầng dưới và may mắn sống sót, nhưng người nhà của họ đều đã thiệt mạng trong thảm họa. Cá nhân không có khả năng chi trả tiền điều trị nên bệnh viện chấp thuận việc miễn chi phí điều trị và báo cáo cho bộ phận bảo hiểm y tế.
Xuân qua hạ đến, thời tiết trở nên nóng hơn.
Vào cuối tháng 6, y tá trong khoa đến kho hàng nhận kiện áo blouse trắng ngắn tay mới tinh. Hầu như tất cả mọi người đều mặc áo blouse ngắn tay.
"Có lẽ khối u của chú không tiến triển vì các giá trị xét nghiệm và chỉ điểm khối u đã giảm rất nhiều so với ban đầu. Thể lực của chú cũng tốt, cân nặng không giảm và không phát hiện thêm di căn mới." Giản Thanh chỉ vào kết quả kiểm tra hình ảnh trên máy tính và nói chuyện với chú Trần, người đã tham gia thử nghiệm lâm sàng. " Sau khi chúng tôi sử dụng thuốc miễn dịch, sẽ có 3% ~ 8% xác suất tiến triển giả, tức là giống như trên phim chụp của chúng tôi, khối u lớn hơn một chút so với ban đầu nhưng nó không tiến triển. Những phần to ra này có thể là tế bào miễn dịch được kích hoạt bởi các loại thuốc miễn dịch đã xâm nhập vào đây, là một loại viêm và sưng, chúng sẽ biến mất ngay thôi."
Chú Trần là bệnh nhân được Lộc Ẩm Khê chọn vào dịp năm mới nên Giản Thanh có ấn tượng với ông ấy hơn.
Mỗi lần vợ chồng ông trở lại bệnh viện để hóa trị, họ đều mang một số đặc sản quê nhà để biếu cô. Có khi là thịt bò khô, có khi là quả hồng khô, có khi là ớt khô.
Các loại đặc sản được mang đến từ ngàn dặm xa xôi không được coi là quà đắt tiền mà là tâm ý, vì thế Giản Thanh sẽ nhận lấy, nhưng cô chỉ mang ớt khô về nhà. Cô cũng mang một ít thịt bò và quả hồng khô về cho Lộc Ẩm Khê ăn, phần còn lại đặt ở văn phòng để mọi người cùng ăn.
Kiểm tra bệnh và thuốc trong thử nghiệm lâm sàng đều miễn phí, nhưng một số phí đăng ký và phí giường hơn mười đến hai mươi nhân dân tệ sẽ không được hoàn lại. Mỗi lần ông mang thịt bò khô đến, Giản Thanh sẽ trả một trăm năm mươi nhân dân tệ vào thẻ y tế của ông, đây cũng được coi như là cuộc mua bán trá hình với ông ấy.
Lần này ông quay lại bệnh viện để đánh giá và vào thuốc, kết quả CT cho thấy có một khối u lớn ở phổi. Sau khi Giản Thanh tổng hợp hình ảnh và đưa ra chẩn đoán, cô cảm thấy đây chỉ là tiến triển giả sau liệu pháp miễn dịch chứ không phải là tiến triển thực.
Vì là người nhà quê chân chất nên ông không hiểu được một số thuật ngữ y tế, tuy còn lúng túng nhưng ông vẫn nói:"Bác sĩ, nếu cô thấy có thể tiếp tục dùng thuốc thì cứ tiếp tục đi, dù sao cũng giống như nhau cả thôi mà, ít ra tôi từ một con ngựa chết cũng có thể biến thành con ngựa sống."
Ngựa sống còn hơn ngựa chết là nỗi lòng của hầu hết các đối tượng tham gia thử nghiệm lâm sàng.
Nếu không phải là không có thuốc chữa, hay thậm chí là không có tiền chữa bệnh, cũng không ai muốn dùng chính mình làm vật phẩm thử nghiệm.
Giản Thanh hỏi: "Chú có cảm giác khó chịu nào trong khoảng thời gian này kể từ lần cuối chú dùng xong thuốc không?"
Trong quá trình thử nghiệm, mỗi khi bệnh nhân trở lại bệnh viện, một số tác dụng phụ như tiêu chảy, phát ban, sốt đều cần được ghi lại......Những tác dụng ngoại ý muốn này là những lưu ý đối với【phản ứng phụ của thuốc】 trong hướng dẫn sử dụng thuốc trong tương lai.
Chú Trần cho biết: "Tôi bị phát ban trên da vào tuần trước. Tôi đã tự bôi một ít thuốc lên, nó cũng biến mất rồi."
Phát ban trên da cũng là một trong những phản ứng có hại thường gặp trong quá trình điều trị bằng liệu pháp miễn dịch.
Giản Thanh hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: "Chú đã dùng loại thuốc gì? Bôi bao nhiêu ngày? Bao nhiêu lần một ngày?"
Những điều này phải được ghi lại trong bệnh án nghiên cứu.
Sau khi tư vấn xong, Ngụy Minh Minh chạy đến, cúi xuống thì thầm vào tai cô:" Một bệnh nhân ung thư ruột kết từ trại giam được chuyển đến từ vùng thảm họa, em nghe nói hắn ta không lẻn đi sau trận động đất mà còn còn giúp đào người và cứu rất nhiều cảnh sát trong trại giam. Quản ngục ở đó đã gửi hắn ta đến khoa phẫu thuật tiêu hóa. Ban đầu họ muốn phẫu thuật, nhưng khi mở ổ bụng ra liền thấy không thể mổ được. Ung thư đã di căn toàn bộ cơ thể của hắn, vì thế hắn chỉ có thể chuyển đến khoa của chúng ta để thực hiện giai đoạn IVB. Viện phó Hồ bảo chị lo liệu chuyện này đi đấy."
Sau thảm họa, nhà tù trong khu vực thảm họa cũng bị phá hủy. Một số tù nhân còn sống kêu gào muốn về nhà cứu người khi trật tự chưa ổn định; Một số cố vượt ngục trong cảnh hỗn loạn; Một số còn lương tâm, họ không bỏ trốn mà ở lại tham gia công việc khai quật và cứu hộ.
Sau khi trật tự được lập lại, họ được chuyển đến các nhà tù ở các thành phố xung quanh.
Tù nhân trong tù giam thường được điều trị tại bệnh viện nhà tù, nhưng thường chỉ dành cho những trường hợp ốm nhẹ. Đối với bệnh hiểm nghèo hoặc bệnh cấp tính đột xuất sẽ được sắp xếp ra các bệnh viện bên ngoài, nếu là bệnh như ung thư thì có thể xin ân xá để chữa bệnh.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện không ưa gì những bệnh nhân này cho nên sắc mặt không được tốt lắm.
Giản Thanh dùng khuôn mặt lạnh lùng đến gặp bệnh nhân, trên đường đi, cô hỏi Ngụy Minh Minh: "Hắn ta phạm tội gì thế?"
Ngụy Minh Minh bĩu môi, nói:" Em nghe viên cảnh sát đi cùng nói với bác sĩ rằng hắn ta là một kẻ bắt cóc. Trước đây hắn ta từng tham gia vào đường dây bắt cóc và buôn bán trẻ em nhưng lần này hắn đã biểu hiện rất tốt trong trận động đất và cứu được rất nhiều cai ngục. Quản ngục muốn ân xá cho hắn nhưng vợ hắn đã mất từ ​​lâu, trong nhà cũng không có ai đến đón, có lẽ trại giam sẽ trả tiền cho hắn để khám chữa bệnh. Than ôi, tiền nhà tù không phải là tiền đóng thuế của chúng ta à? Mặc dù hiện tại em chưa cần phải đóng thuế......"
Giản Thanh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ hiếm thấy.
Trong cuộc đời này, cô ghét nhất là những kẻ buôn người.
Em gái Nguyễn Khê của cô đã bị bọn buôn người ném xuống sông và chết đuối.
Nếu những kẻ buôn người kia không bị cảnh sát bắt và tống vào tù thì cô đã gϊếŧ chết bọn chúng rồi.
Bệnh viện đã chuẩn bị một khu riêng cho bệnh nhân hình sự được chuyển đến với hai cai ngục canh gác ở cửa. Khi bước vào, cũng có hai cai ngục khác ở cạnh giường bệnh, trong phòng còn có camera giám sát.
Bệnh nhân nằm trên giường, gầy trơ cả xương, hắn ta mang còng tay, nhìn bác sĩ mặc đồ trắng vừa bước đến.
Giản Thanh nhìn sắc mặt của hắn, sửng sốt một giây, sau đó bình tĩnh lại, cầm lấy hồ sơ bệnh án do Trương Dược đưa đến, kiểm tra tài liệu một lượt.
Bệnh nhân họ Lan, tên Bân, mấy tháng trước thấy đau bụng, tiêu chảy, phân lẫn máu nhưng không để ý, cân nặng sụt nhanh không rõ nguyên nhân trong thời gian ngắn. Cách đây nửa tháng, hắn có đi khám tại Bệnh viện Cảnh sát Tư pháp thành phố D do đau bụng dữ dội, nhập viện và nội soi thì phát hiện có khối u đại tràng sigma, bệnh lý có biểu hiện là "ung thư biểu mô tuyến".
Sau đó, hắn được chuyển đến khoa phẫu thuật tiêu hóa trực thuộc thành phố Giang Châu.

Giản Thanh đọc kỹ biên bản chuyển viện do khoa tiêu hóa đưa đến, cô sửa lại thần thái lãnh đạm của mình, thay vào đó là nở nụ cười đầy bình tĩnh nhưng không kém phần quỷ dị dưới lớp khẩu trang:" Xin chào, tôi là Giản Thanh, là bác sĩ phụ trách điều trị cho chú, các bác sĩ trực giường của chú là bác sĩ Trương Dược và bác sĩ Ngụy Minh Minh......."
*
Sau một ngày diễn tập, Lan Chu lái xe đưa Lộc Ẩm Khê về nhà.
Khi Lộc Ẩm Khê ra khỏi ghế lái phụ của Lan Chu, nàng gặp phải Giản Thanh vừa đi làm về.
Lan Chu vẫn còn hơi ngượng ngùng, cô ấy bước ra, chào hỏi Giản Thanh, đồng thời xin lỗi vì chuyện không vui lần trước.
Giản Thanh nói:" Chuyện cũng đã qua rồi nên cô cứ quên đi. Trung tâm khám sức khỏe của bệnh viện chúng tôi có hoạt động khám sức khỏe miễn phí. Lần trước không phải cô nói muốn mang viện trưởng trại mồ côi đến khám sức khỏe à?"
Lan Chu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Dạo gần đây tôi bận quá, tháng sau tôi đưa bà ấy đến khám được không?"
Giản Thanh hỏi lại: "Tên của cô nghe rất hay, là viện trưởng đặt cho cô à?"
Lan Chu nói:"Cũng có thể là như vậy. Khi viện trưởng đến đón tôi, bà ấy nhìn thấy ký tự màu xanh được may trên quần áo tôi. Viện trưởng đoán đó có thể là họ của tôi, vì thế bà đã đặt cho tôi cái tên Lan Chu, bà hi vọng rằng những đứa trẻ mồ côi ở đây đều như những người cùng hội cùng thuyền, cùng nhau vượt qua hoạn nạn."
Giản Thanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi:"Cô cũng biết họ của mình rồi thì tại sao không tìm lại người thân?"
Lan Chu xua xua tay, trên mặt vẫn mang theo ý cười:" Bọn họ không cần tôi nữa thì tại sao tôi phải đi tìm họ? Tôi nghĩ ơn nuôi dưỡng còn hơn công sinh thành. Viện trưởng chính là mẹ của tôi, tôi chỉ cần có bà ấy là đủ rồi."
Sự quan tâm mà Giản Thanh dành cho Lan Chu đã thu hút sự chú ý của Lộc Ẩm Khê.
Có một loại cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng Lộc Ẩm Khê.
Không phải là ghen, mà là, vận mệnh đã chú định hai người này sẽ đối nghịch nhau.
Sự quan tâm thái quá mà Giản Thanh dành cho Lan Chu là một hành vi rất bất bình thường.
Vào buổi tối, Giản Thanh kiểm tra bệnh án trên máy tính. Lộc Ẩm Khê vẫn vào thư phòng để bầu bạn cùng cô như thường lệ.
Giản Thanh nghỉ ngơi, đưa tay lên xoa ấn đường. Lộc Ẩm Khê lấy ghế ngồi cạnh cô, xem bệnh án mà cô đang kiểm tra.
Ung thư ruột kết, hạ kali máu, tăng kali máu ...
Lộc Ẩm Khê hỏi: "Chị chữa trị cho bệnh nhân ung thư ruột kết à?"
Giản Thanh ừ một tiếng: "Bệnh nhân ung thư ruột kết thường xuyên bị tiêu chảy, mất ion kali và hạ kali máu."
Lộc Ẩm Khê nhớ lại kiến ​​thức y khoa, nói: "Vậy thì nên chú ý đến việc bổ sung kali trong nướƈ ŧıểυ."
Kali máu bình thường của cơ thể người là từ 3,5 ~ 5,5mmol / L, khi thấp hơn 2,5mmol thì cần phải bổ sung Kali.
Tuy nhiên, kali chủ yếu được đào thải qua nướƈ ŧıểυ, nếu bệnh nhân có lượng nướƈ ŧıểυ quá ít thì việc bổ sung kali có thể khiến cơ thể dư thừa kali, từ đó dẫn đến tăng kali máu, trường hợp nặng có thể gây tử vong. Vì vậy, khi bổ sung kali cần xác nhận bệnh nhân đi tiểu bình thường, trên lâm sàng thường gọi là "xem nướƈ ŧıểυ để bổ sung kali".
Giản Thanh không nói gì, duỗi tay ra xoa đầu Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê hỏi cô: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra à? Trông chị có vẻ không được vui cho lắm?"
"Không." Giản Thanh thu tay, đóng máy tính lại: "Ngủ thôi."
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, đứng dậy cùng Giản Thanh, chuẩn bị ra khỏi thư phòng để đánh răng rửa mặt.
Vừa đi được một bước, nàng lại dừng lại, dựa vào bàn, chỉ vào bức bình phong rồi nói:"Bác sĩ Giản, chị có nhớ là chị đã từng hứa với em ở trong thư phòng này rằng chị sẽ không làm chuyện xấu hay không?"
Giản Thanh quay lại nhìn nàng, nói: "Tôi nhớ rất rõ." Ngừng một chút, cô liền hỏi: "Hiện tại tôi đang làm việc xấu gì à?"
Có vẻ như ... cô thực sự không làm điều gì xấu ...
Vốn từ của Lộc Ẩm Khê đột nhiên trở nên nghèo nàn đến mức không thể trả lời được, nhưng nàng có thể cảm nhận được ngày hôm nay cô thật sự không ổn.
Giản Thanh mặt không biểu tình, tắt đèn thư phòng đi, cô bước ngược sáng đến bên cạnh nàng, chống tay lên bàn khóa chặt Lộc Ẩm Khê lại, áp sát vào người nàng rồi thổi khí vào tai:"Nhưng hiện tại tôi thật sự rất muốn làm chuyện xấu với em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.