Đáp án rõ ràng là bản thân mình. Lộc Ẩm Khê sửng sốt một chút, khóe môi bất giác cong lên, nhưng nàng lại nghĩ đến việc mình phải kiềm chế lại, cho nên đành mím môi dằn ý cười xuống.
Môi không cười nhưng khóe mắt lại không tự chủ được ý cười nhu hòa.
Giống như bản thân nàng đang đi một mình trong con hẻm mờ mịt, nhưng hẻm nhỏ bỗng sáng đèn, thế giới trong phút chốc bừng sáng lên, liền nhịn không được mà vui vẻ nhảy nhót.
Nàng không phải là người thù dai nên đã ném những nỗi buồn và sự tủi thân trong hai ngày qua ở lại phía sau. Sau khi ăn viên kẹo mà Giản Thanh đưa cho, nàng đã quên mất lời cảnh cáo nghiêm khắc của mình với bản thân, giờ đây nàng chỉ muốn đối xử với cô thật tốt.
Lộc Ẩm Khê chu đáo vén mái tóc dài của mình sang bên trái, sau đó kéo mũ áo khoác lên vai phải rồi kéo kéo ống tay áo của Giản Thanh, nàng vỗ vỗ bả vai mình, nói:"Tôi cho chị mượn bờ vai để tựa vào này, tôi sẽ không tính phí, tuy rằng vai tôi rất gầy nhưng tôi đã lót một lớp áo rồi, sẽ không ảnh hưởng đến chị đâu."
Giản Thanh mở mắt ra, dùng gương mặt không biểu cảm nhìn Lộc Ẩm Khê.
Đôi mắt Lộc Ẩm Khê tràn ngập ánh sáng, dịu dàng như nước.
Ánh mắt nàng quá đỗi dịu dàng và chân thành khiến cô không thể nào tìm ra được sự trêu chọc nào. Giản Thanh thu lại ánh mắt, thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.
Nhìn thấy phản ứng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781614/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.