Ở khoa ung bướu, mỗi bệnh nhân trên mỗi giường bệnh đều có thể viết nên một câu chuyện vui buồn tan hợp.
Có một vài người thực sự may mắn khi có bạn đời cùng con cái đồng cam cộng khổ, không bao giờ rời bỏ, có thể vui trong gian khổ, dù kết cục không mỹ mãn, đến giai đoạn cuối đời vẫn có thể ở bên nhau không hối tiếc.
Có người không may mắn, sống sót trên con thuyền lẻ loi giữa biển vắng, rời bỏ thế gian vẫn còn lưu lại một ít tro tàn.
Hai người xuống tàu, còn không có thời gian mang hành lý trở về nhà, vội vội vàng vàng bắt xe đến bệnh viện, mang hành lý đi thẳng đến khu vực thứ hai của khoa u.
Trước khi bước vào văn phòng, nàng nghe thấy tiếng đập bàn hung tợn cùng giọng nói lớn từ một người đàn ông: "Tôi và mẹ tôi mới có cùng một sổ hộ khẩu, bà ta là cái thá gì? Tại sao cho bà ta mà không cho tôi? Làm gì có đạo lý như vậy! Các người nói có phải hay không?"
Một nhóm bệnh nhân và người nhà vây kín cửa phòng làm việc xem náo nhiệt, chăm chú nhìn vào bên trong.
Y tá trưởng khoát tay hét lớn: "Đừng vây ở đây xem náo nhiệt, còn người muốn gặp bác sĩ nói chuyện để kê đơn thuốc đâu!"
Sau đó bước vào và thuyết phục: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng đập bàn. Chúng tôi còn phải làm việc, những bệnh nhân khác còn phải gặp bác sĩ."
Người đàn ông khẽ hạ giọng: "Vậy thì các người đưa giấy chứng tử của mẹ cho tôi, khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781595/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.