"Nửa đêm không ngủ mà làm gì thế?"
Trong màn đêm tịch mịch, giọng nói thanh lãnh vang lên, như suối trong vắt trên núi, có dấu vết khàn khàn tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, làm loãng đi sự lạnh lẽo, thêm chút uể oải.
"Tôi, tôi ..." Lộc Ẩm Khê nhìn hai mắt Giản Thanh đột nhiên mở ra, cố gắng tìm kiếm dấu vết kinh ngạc từ cô, nhưng trong đôi mắt sáng ngời của cô chỉ có sự bình tĩnh cùng tự chủ.
Không có hoảng loạn, không có kinh ngạc, không có ái muội.
Cô dường như không nhận ra ... không nhận ra rằng nàng đã lén hôn cô ...
Trái tim treo lơ lửng bỗng rơi xuống đất, Lộc Ẩm Khê nuốt sự thật chua chát vào trong bụng, nói dối: "Tôi chỉ muốn giúp chị đắp chăn."
"Thật sao?" Giản Thanh rõ ràng là không tin. "Lần trước nửa đêm tỉnh dậy, em không nói một lời mà nhìn trộm tôi."
"Tôi—" ánh mắt rơi vào trên ngực Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê nhớ đến đêm gặp nhau lần đầu ấy, khi nàng duỗi eo đã vô tình chạm vào, ấm áp mềm mại, hai má nhanh chóng ửng hồng: "Tôi không cố ý. ... "
Giản Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Là em cố ý? Tối hôm đó là em ôm gối gõ cửa phòng tôi, nói rằng em lạnh, sợ bóng tối, muốn cùng tôi ngắm trăng, cùng tôi ngủ."
Cuối cùng cô lại ăn một bạt tai.
Khi nghe thấy lời này, Lộc Ẩm Khê đỏ mặt tía tai,suýt chút nữa thốt lên: Tôi không có nói!
Là nguyên chủ nói.
Nàng thật sự hoảng sợ khi nghĩ đến chính mình sẽ nói ra những lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-de-tam-tuyet-sac/781591/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.