Gì đây chàng xem xong rồi định bỏ đi là sao?
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, tia thấy xa xa là bóng lưng của chàng.
Nhanh chóng đuổi theo, gọi lớn tiếng: "Vũ Vũ huynh vậy mà đến đây, đúng lúc lắm...cho ta mượn chút ngân lượng đi"
Đinh Nhất ở phía sau cười lén, nghĩ tình cảm của Vương gia và Triệu cô nương đã tiến triển tới mức gọi thân mật như vậy từ hồi nào?
Rất nhanh chóng, chàng phát hiện ra Nhất đang cười lén phía sau. Liền dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Nhất. Lập tức Nhất biết kiểu này là Vương gia xấu hổ đây...
"\-Nàng cần ngân lượng làm gì?"
Đột nhiên đổi giọng như vậy thì tất nhiên nàng có ý lợi dụng, lỡ đâu chàng giận liền trở mặt không giúp thì lão bá đó nguy mất. Lúc này, nàng thật sự xứng với câu thấy sang bắt quàng làm họ. Nàng dò xét thấy thái độ của chàng cùng không có ý vạch trần nên đã diễn thì phải nhập tâm...
"\-Huynh cũng thấy rồi đó, lão bá bị chúng đập phá thành ra như vậy. Cho người ta một chút ngân lượng xem như tiền an ủi. Người ta còn nuôi mấy miệng ăn, thật là tội mà"
Chàng cảm thấy rất vô lý, hỏi nàng cho ra lẽ: "\-Bổn vương không phải là người gây ra chuyện đó, nàng lại bắt ta bỏ ngân lượng của mình là ý gì?"
Nàng tiếp tục dấn thân vào con đường diễn xuất...
"Vũ Vũ huynh có phải là Vương gia không, huynh cũng phải có trách nhiệm với bách tính của huynh chứ. Phải có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241555/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.