Chớp mắt, thời gian ở đất nước Châu Tử Á cũng dần kết thúc. Các vị Vương gia, cùng nhau khởi hành trở về. Họ không đi với nhau, mà đi riêng lẻ. Họ chia làm hai đoàn, lần lượt trở về.
Lộc cộc...lộc cộc...
\(Tiếng ngựa phi của tam công chúa Hốt Tất Linh Ly Đang. Cô ấy là đuổi theo đoàn người của thập tam vương gia\)
Nàng gọi to:
"Thiệu Quân ca ca...Thiệu Quân ca ca"
Nghe được tiếng gọi, họ lập tức ra lệnh cho dừng lại. Thập tam vương gia kéo rèm, hơi ngó đầu.
"Sao cô đuổi tới tận đây, mau về đi"
Khuôn mặt nàng tái nhợt, thở không ra hơi. Thò tay lấy ra một chiếc túi da, bên trong có đựng ít sữa dê. Do nàng luôn ủ trong người, nên vẫn còn ấm. Nàng lo thập tam vương gia đi đường dễ bệnh, nên muốn chuẩn bị một chút. Ai dè không kịp, nàng quyết tức tốc cưỡi ngựa đuổi theo. Chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đôi mắt khẩn cầu nàng xin hãy nhận lấy. Thấy vậy, ai mà không cảm động cho được. Thập tam vương gia bước xuống ngựa, cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng ấy. Đưa tay nhận lấy, chàng cảm nhận được hơi ấm của bình rượu. Tuy có chút động lòng, nhưng chỉ là thoáng qua.
"Ta sẽ nhận, giờ cô có thể về được rồi. Đi đường cẩn thận chút"
Dù chỉ là sự quan tâm thoáng qua, nhưng đối với nàng đó lại là điều hạnh phúc lớn lao. Nàng hơi nhỏ lệ, hai má có chút ửng đỏ. Trên khuôn mặt ấy, đã nở nụ cười hạnh phúc. Nàng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241490/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.