Hoàng đế nghe được những lời này, thì hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Trong lòng hắn lúc này, chỉ muốn sao cho chàng biến mất mãi mãi. Hắn tự nhủ với lòng mình:
Chẳng phải chỉ là đánh thắng vài trận chiến thôi sao? Thật tưởng rằng bản thân mình là ghê gớm lắm. Lẽ nào đường đường Kim Quốc ta, không có chiến vương hắn thì việc gì cũng sẽ không thành. Trẫm sớm muộn gì cũng sẽ tước đi binh quyền của hắn.
Tự cổ chí kim, làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Quốc gia lâm nguy phát lệnh cho chàng bảo vệ nước nhà. Quốc gia an lạc, thì hắn hận không thể đem chàng chôn xuống Hoàng thổ.
Tại phủ của Bát vương gia:
Tử Nha Nhĩ nhìn thấy chàng, thì chạy đến vui vẻ nói:
"Huynh vừa vào cung sao? Hoàng thượng có lẽ đã nói với huynh. Vậy ý huynh thế nào?"
Mặt chàng như nổi giông bão, vừa hay có người để trút giận. Chàng hẩy tay của nàng ta ra, giọng lạnh lùng:
"Ngươi đừng tưởng, lấy việc liên hôn ra để uy hiếp thì sẽ thành công. Ngươi lẽ nào đã quên, đất nước nhỏ bé đó làm sao mà phát triển. Làm sao mà hùng mạnh như ngày hôm nay. Nhưng...cho dù sau này có ra sao, chỉ cần ngày nào còn ta. Thì ngày đó, đến một người dân của Kim Quốc này. Các người cũng không thể động vào"
Nàng ta tỏ ra ấm ức, hét lớn tiếng vào mặt của chàng. Đôi mắt bỗng tuôn lệ, lòng đố kị lên đến đỉnh điểm:
"Tại sao chứ? Ta chỉ là một lòng muốn gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241477/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.