Sau khi mọi người rời khỏi, ở lại lúc này là nàng và bát vương gia.
Chàng đưa ánh mắt, chỉ dám liếc nhìn. Khẽ hỏi: "Nàng không có chuyện gì, muốn nói với bổn vương hay sao?"
Nghe được những lời nói đó, nàng quay hẳn mặt về phía chàng. Hai mày nhíu lại, ánh mắt sắc lẹm, trong lòng khó hiểu: "Huynh nói vậy, là có ý gì?"
Chàng: "Thì...đã lâu rồi, chúng ta chưa gặp nhau mà. Nàng... chẳng lẽ, không nhớ bổn vương chút nào sao?"
Nàng nghe xong, cố kìm nén sự tức giận. Nàng nói với giọng điệu mềm mỏng, nhưng đến người bình thường nghe, cũng nhận ra sự giận giữ bên trong: "Huynh còn nhớ tới ta hay sao, sao không đi thăm con trai và thê tử của huynh đi!"
Vẻ mặt ngơ ngác, chưa hiểu là đang có chuyện gì xảy ra. Vì sở dĩ, chàng chỉ có mình nàng. Từ trước tới giờ,vẫn luôn như vậy. Tuyệt không hai lòng.
Bát vương gia:"Nàng...nói vậy là có ý gì? Con trai, rồi thê tử gì đó...Bổn vương từ bao giờ mà có vậy?"
Nàng liếc nhìn, với ánh mắt hoài nghi xen lẫn sự giận dỗi: "Hư...huynh còn chối chứ gì? Họ đang nghỉ tại gian phòng phía sau. Huynh...còn không mau đến thăm"
Nàng vừa nói dứt câu, chàng lập tức chạy đi xem thử. Không thèm nói thêm lời nào với nàng. Bỏ nàng đứng đó, với bao bực tức. Khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ, nay bỗng trở nên tĩnh lặng đến ngợp thở. Nàng quyết định chạy theo sau, quyết làm rõ mọi chuyện. Là nên tiếp tục hay chấm dứt, đều dựa vào lần này.
Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241462/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.