Tác giả: Na Thù
Editor: Linh
Ta còn đang buồn rầu không biết làm cách nào để trà trộn vào đại viện Vương gia gặp vị long nữ chuyển thế kia, tìm được căn nhà trước cửa có con sông lớn cho Bạch Hà thì cơ hội lập tức bay đến trước mặt ta.
Tiểu thư Vương gia bị bệnh. Bệnh cũng không nhẹ, thậm chí còn có tin tức ngầm nói khuôn mặt như hoa như ngọc của Vương tiểu thư đã thối rữa một nửa, có thể so sánh với La Sát.
Đại phu được bí mật mời đến Vương gia lại được âm thầm đưa đi, nhưng ai cũng không trị khỏi bệnh của tiểu thư.
Có người nói bệnh của Vương tiểu thư đã bị một tháng rồi, lại trong thời gian sắp đến hôn lễ không biết bị ai kích động. Lần này Vương viên ngoại kinh động đến mức đổ mồ hôi trán, chỉ sợ đắc tội Ngụy an hầu, đành âm thầm đi tìm danh y, đến thầy bà cũng không buông tha.
Ta kéo Bạch Hà chạy đến Vương gia.
Hạ nhân Vương gia đưa ta vào phủ. Vương viên ngoại kiên trì như cái bụng mang thai mười tháng, khóc lóc kể lể với ta nữ nhi của hắn mệnh khổ như thế nào, muốn ta nhất định phải trị khỏi cho nàng, thù lao không thành vấn đề.
Trong lòng ta tiền thù lao đúng là không phải vấn đề, chỉ cần đốt chút tiền giấy xuống địa phủ là được.
Thị nữ đồ đen mở rèm che, ta và Bạch Hà đi vào khuê phòng của Vương tiểu thư.
Khuê phòng này làm ta sợ hết hồn. Khắp nơi đều là một mảnh đỏ đậm. Thảm trải nền màu đỏ, cái bàn màu đỏ, rèm che màu đỏ, chiếu gối màu đỏ và Vương tiểu thư mặc bộ y phục đỏ thẫm ngồi trên giường.
Vương Yến Chi ngơ ngác ngồi không nhúc nhích, trên mặt là khăn che mặt, xem ra cũng không giống dáng vẻ sinh bệnh.
Ta ghé sát nàng, nhìn chằm chằm hai con ngươi xinh đẹp của nàng. Nàng cũng nhìn chằm chằm ta, sau đó đột nhiên cười khanh khách.
Ta vội đứng thẳng người, nhìn mỹ nhân che mặt trước mắt giống như muốn cười đến hỏng phổi. Lẽ nào long nữ Tây Hải là dáng vẻ này? Ta lau mồ hôi lạnh.
Nàng cười, vải mỏng màu trắng dần hiện ra màu máu.
"Không xong rồi, tiểu thư lại nôn ra máu rồi." Thị nữ sợ hãi kêu lên.
Đám hạ nhân ở bên ngoài nghe thấy vậy cũng sợ hãi loạn lên.
Ta vội ra hiệu cho thị nữ im lặng. Tiểu nha đầu kia ngơ ngác nhìn ta, nhất thời quên hét lên.
Thừa dịp thời gian tĩnh lặng, ta đưa tay kéo vải mỏng của Vương Yến Chi. Bất thình lình có người kéo tay ta.
Là Bạch Hà.
"Để ta đi." Hắn nói.
Hắn bỏ vải mỏng trên mặt Vương Yến Chi, khuôn mặt dưới lớp khăn che mặt lộ ra khiến người khác kinh ngạc run rẩy. . Truyện Gia Đấu
Nửa khuôn mặt xán lạn như ánh bình minh, nửa khuôn mặt xấu như không có muối. Nửa khuôn mặt xấu đen như đầm lầy, da mặt dưới thô ráp không biết có cái gì đang ngọ nguậy. Vương Yến Chi nhếch miệng cười khúc khích, dòng máu chảy ra từ trong hàm răng của nàng, nhỏ trên váy đỏ sậm, quỷ dị không nói lên lời. Tuy ta ở địa phủ thường thấy các loại đầu trâu mặt ngựa nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình.
Từ sau khi mở khăn che mặt, tiếng cười của Vương Yến Chi dần nhỏ đi.
Ta quay đầu nhìn Bạch Hà. Chỉ thấy hắn bỗng dưng nở nụ cười, trong nụ cười có ý tứ nói không rõ.
"Đây là bệnh lạ gì vậy, ngươi gặp rồi à?" Ta lén lút hỏi.
"Ừ. Nếu ta nhớ không lầm thì đây là độc chú được thượng giới truyền xuống đã hơn một nghìn năm, nhân diện chướng... yên chi túy."
Yên chi túy, yên chi túy, túy cười thương đế lang tan nát cõi lòng.
Cái này cái này cái này, không phải là độc chú trong con uyên ương mái của cặp uyên ương số khổ cha Cam kể với ta à!
Ta sợ hãi trợn mắt nhìn Vương Yến Chi đang si ngốc ngồi trên giường, lẽ nào thật ra nàng không phải long nữ mà là đóa sen đỏ số khổ tái thế?