Đã lâu rồi, Vân Kiều chưa đến dạo Ngự Hoa Viên, nhìn thấy khắp nơi cỏ xanh tươi tốt, nàng bất giác phát hiện mùa xuân đã qua, sắp sửa bước vào mùa hạ.
Lúc trước, nàng sống trong “bận rộn”, sau lại nghỉ dưỡng trên giường một thời gian….
Cuối cùng để lỡ cảnh xuân tươi đẹp.
Đã bước sai đường thì không thể thay đổi, việc nàng có thể làm bây giờ là sửa sai, trở về con đường mình nên đi.
Cho nên nàng quay lại nghề cũ, tìm đến Trần Cảnh để “thương thảo”.
Ban đầu, Vân Kiều định thừa dịp thỉnh an, nàng sẽ thương lượng với Trần Thái Hậu, chỉ là đúng lúc, Trần Cảnh và Linh Nghi đến cắt ngang.
Nàng nghĩ ngợi, thuận thế sửa lại chủ ý.
Ở chung một thời gian, Trần Thái Hậu đã hiểu bản tính của nàng, đồng thời Vân Kiều cũng hiểu rõ tác phong làm việc của Thái Hậu. Năm đó hậu cung của Tiên Đế cực kỳ loạn, Thái Hậu vẫn đứng ngoài cuộc, cũng đủ thấy bà là người trầm ổn.
Cho đến nay, Thái Hậu vẫn luôn khuyên nàng hãy vì “đại cục”.
Nếu muốn Thái Hậu đồng ý cho quyết định của nàng, e là phải thuyết phục cực kỳ nhiều.
Nhưng Trần Cảnh không giống vậy.
Người này, nhìn qua sẽ giống công tử thế gia, ôn tồn lễ độ, nhưng sâu trong xương cốt hắn lại giống dân cờ bạc.
Chỉ cần giành được nhiều lợi ích, chuyện tày trời nào hắn cũng dám làm.
Giống như lúc trước y tìm Bùi Thừa Tư, ủng hộ hắn hồi kinh, nhận tổ quy tông.
Trong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-khong-muon-lam-hoang-hau/2924666/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.