Chương trước
Chương sau
"Ting, đã nhận thành công 795 tệ."

Kỳ Thư Tiên đánh tay lái, vẻ mặt mạc danh nhìn về phía Lục Nghi Thanh, như muốn hỏi tại sao nàng lại chuyển thiếu 5 đồng.

Lục Nghi Thanh học ngữ khí vừa rồi của Kỳ Thư Tiên nói: "5 đồng vừa rồi là mình trả."

Nàng ngượng ngùng chơi đùa với tóc mình, tĩnh lặng mà nhàn nhã: "Nhiều một phân thiếu một phân đều không được."

Kỳ Thư Tiên sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.

Nàng sao lại không biết Lục Nghi Thanh cũng có thể ấu trĩ đến vậy a.

Quá đáng yêu.

Lục Nghi Thanh bị nàng cười đỏ mặt, quay đầu hướng ngoài cửa sổ, không thèm xem nàng.

Thời điểm di chuyển đến nhà Kỳ gia đã 7 giờ tối, Kỳ Triển Vân gọi điện cho Kỳ Thư Tiên để thúc giục, nàng đeo tai nghe bluetooth lên trả lời hắn: "Đến dưới lầu rồi, bọn em lên đến nơi ngay bây giờ đây."

Kỳ Triển Vân nói: "Hảo, vậy bọn em mau chóng đi lên đi."

Kỳ Thư Tiên tháo tai nghe, cởi dây an toàn ra, dư quang nàng nhìn Lục Nghi Thanh động tác chậm rãi, nàng nghĩ nghĩ nghi hoặc nói: "Cậu đang khẩn trương sao?"

Lục Nghi Thanh tháo đai an toàn, sắc mặt có chút trắng bệch: "Có một chút."

Kỳ Thư Tiên dừng lại động tác mở cửa, ôn thanh nói: "Vậy trước tiên cậu hít thở thật sâu, chờ cậu không còn khẩn trương nữa bọn mình mới đi lên, hoặc là để hôm sau đi cũng được."

Lục Nghi Thanh đẩy đẩy của lại phát hiện Kỳ Thư Tiên vừa đem xe khóa lại, nàng hờn dỗi nhìn nàng một cái: "Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Nhanh đi lên, cô chú đang sốt ruột chờ."

Kỳ Thư Tiên rầm rì hai tiếng, nàng dùng tay cọ cọ cánh tay Lục Nghi Thanh, hướng nàng nói: "Để mình cho cậu chút dũng khí."

Kỳ Thư Tiên vẻ mặt trịnh trọng: "Ba mẹ mình đều rất thích cậu. Nhưng người thích cậu nhất vẫn là mình."



Lục Nghi Thanh ngồi nghe, trong đầu quay trở về vài hình ảnh.

"Nghi Thanh, chúng ta có quan hệ như thế này, ba mẹ chị không thích em cũng là bình thường."

"Nghi Thanh, ba mẹ chị là con người như vậy, còn ba mẹ em có cho chị vào nhà không?"

Kỳ Thư Tiên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay trước mặt nàng, tựa hồ nàng cũng nghĩ đến cái gì.

Nàng lại khởi động xe, đối Lục Nghi Thanh ôn thanh nói: "Không đi nữa, Nghi Thanh, chúng ta về nhà thôi."

"Cậu đừng......" Lục Nghi Thanh đè vô lăng, ngừng động tác của nàng, trong lòng lại là ấm áp.

Kỳ Thư Tiên một chút đều không muốn bắt nàng làm việc mà nàng không, Lục Nghi Thanh nói: "Mình muốn đi. Cậu mở cửa đi."

"Cậu xác định?" Kỳ Thư Tiên do dự trong chốc lát, thấy Lục Nghi Thanh trịnh trọng gật gật đầu, nàng mới lấy chìa khóa xe đem xe tắt đi.

Hai người xuống xe, lầy này Kỳ Thư Tiên chỉ để Lục Nghi Thanh cầm ít thực phẩm chức năng, còn nàng đồ gì cũng không mang.

Kỳ Thư Tiên giải thích nói: "Mẹ mình không cho ba với anh trai uống rượu, cho nên dặn mình không được mua rượu, cậu mang tặng thực phẩm chức năng là được."

"Ừm." Lục Nghi Thanh xách túi thực phẩm chức năng, chút trọng lượng trong tay giúp nàng thả lỏng một ít.

Kỳ Thư Tiên có chìa khóa nhà, nhưng trong tình huống này mà trực tiếp mở cửa hình như có điểm kỳ, nàng ấn chuông cửa, ra mở cửa là mẹ Kỳ Thư Tiên Thẩm Đan.

Thẩm Đan nhìn thấy hai người, ánh mắt nàng hoàn toàn dừng trên người Lục Nghi Thanh, thân thân thiết thiết nói: "Nghi Thanh, con đi có mệt không a."

Thẩm Đan dẫn Lục Nghi Thanh vào trong, như là không nhìn thấy đứa con gái ruột Kỳ Thư Tiên đang đứng ngay đó.

Kỳ Thư Tiên bĩu môi, nàng đã thói quen, trước kia khi hai người còn là bạn, Thẩm Đan đã cực yêu thích Lục Nghi Thanh, huống chi là hiện tại. Kỳ Thư Tiên tự giác theo sau đóng cửa.

Nhà Kỳ gia là nhà cũ, các đồ nội thất đều là đồ cũ, chỉ có một chiếc TV vừa to vừa xa hoa đặt trong phòng khách.

Lúc này trên TV đang chiếu một màn game, cậu bé ngồi trên sô pha nghe thấy âm thanh, nhìn thấy đó là Kỳ Thư Tiên, trên mặt lập tức toét cười, hướng Kỳ Thư Tiên nói: "Tiểu cô cô, mau lại đây giúp cháu chơi game."

Kỳ Hành đang nói, ánh mắt đột nhiên dừng trên người Lục Nghi Thanh, vội vàng không nói, xoay đầu đi không dám nhìn lại.

Hắn có biết đến, Lục Nghi Thanh là giáo viên cao trung.

Còn là kiểu không nói không cười!!

A, lão sư là khủng bố nhất.

Nàng có phải sẽ không cho mình chơi game?

Dáng Kỳ Hành ngồi ở trên sô pha thẳng lưng hơn rất nhiều, nghe được thanh âm mấy người đang nói chuyện, Lưu Mộc Hàm đi ra, vừa nhìn thấy Kỳ Thư Tiên trên mặt liền lộ ra ý cười, nhưng ánh mắt nàng lúc nhìn sang Lục Nghi Thanh lại giống y hệt con trai nàng, rất căng thẳng.

Cao lãnh chi hoa là kiểu nhàm chán nhất!



Lưu Mộc Hàm phất tay gọi Kỳ Hành lại đây nhận người thân mới, Kỳ Hành vẻ mặt không tình nguyện nhưng lại không dám phản đối mệnh lệnh của Lưu Mộc Hàm, cau mày đi tới phía mấy người họ.

Lưu Mộc Hàm chỉ Lục Nghi Thanh: "Đây là vợ của tiểu cô, gọi nàng là tiểu cô mẫu."

Kỳ Hành khuôn mặt nhỏ banh chặt, gục đầu xuống nhìn mũi giày, nhỏ giọng gọi: "Tiểu cô mẫu hảo."

Sau khi hắn gọi xong, hắn nghe được một tiếng 'Ân' nhàn nhạt phát ra từ phía trên, ngay sau đó một bàn tay trắng nõn tay xuất hiện ở trước mắt, đang cầm một cái gì đó hồng hồng.

Là bao lì xì......

Kỳ Hành không thể tin mà ngẩng đầu lên, hắn quay sang nhìn Lưu Mộc Hàm như muốn hỏi ý kiến nàng xem mình có được nhận hay không, Lưu Mộc Hàm gật gật đầu.

Kỳ Hành thật cẩn thận vươn tay nhận lấy, hắn nghe thấy tiểu cô bảo: "Kỳ Hành, từ nay về sau Nghi Thanh là tiểu cô mẫu của con đó, nếu gặp nàng thì phải chào biết không?"

Kỳ Hành cầm một bao lì xì thật dày, ngốc lăng lăng gật đầu.

Hắn ngẩng đầu lén nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với bà nội, không tự chủ mà lùi về sau một bước.

Tuy tiểu cô mẫu trông rất đẹp, cho tiền cũng hào phóng, nhưng nàng là lão sư, nàng còn không thích cười.

Kỳ Thư Tiên hoàn toàn không hay biết cháu trai nàng đang một đầu tính toán, nàng kéo Lục Nghi Thanh ngồi xuống bàn cơm.

Trên bàn cơm bày đều là các món cơm nhà, ớt xanh xào thịt, cánh gà chiên Coca, thịt luộc, cải trắng muối, rau trộn dưa chuột, còn có cả canh gà hầm.

Thẩm Đan nói: "Nghi Thanh a, cô biết con đã ăn sủi cảo ở nhà rồi, nhưng theo truyền thống thì các con đều phải ăn cơm ở cả hai nhà, chỉ cần ăn vài đũa cũng được rồi."

Kỳ Lâm ngồi ở đầu bàn nhận được tín hiệu cầu cứu của Kỳ Thư Tiên: "Thẩm Đan, có nhiều đồ ăn như vậy, cứ kệ mấy cái tục lệ đó đi, kệ bọn nhỏ thích ăn cái gì thì ăn."

Kỳ Triển Vân toàn bộ quá trình luôn tập trung ăn cơm, hắn gắp hai cái sủi cảo cho Kỳ Thư Tiên: "Sủi cảo này cho ít hành lắm, em có ăn được không?"

Mùi của hành cũng nặng, Kỳ Thư Tiên không thích.

Lục Nghi Thanh gắp vài cái sủi cảo vào trong bát, cắn mấy miếng, đúng thật như lời Kỳ Triển Vân nói, sủi cảo này được cho tương đối ít hành, hoặc có thể nói là gần như không có.

Lục Nghi Thanh tán đồng nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, di chuyển chén của mình tới chỗ Lục Nghi Thanh, đặt ở đó, đợi Nghi Thanh gắp cho nàng.

Ánh mắt mấy người kia đều dừng ở chỗ hai người, động tác Lục Nghi Thanh gắp sủi cảo chợt khựng lại, sắc mặt đã đỏ vài phần, tay trái nàng từ dưới bàn vươn sang bên Kỳ Thư Tiên, nàng dùng ít sức lực vỗ vỗ chân Kỳ Thư Tiên, bảo nàng không cần làm như vậy.

Kỳ Hành đang ngồi bên cạnh Lục Nghi Thanh thấy được tương tác của hai nàng, cả người cứng đờ, yên lặng thương tiếc cho tiểu cô của mình, thấy đau hộ nàng, lúc nào lão sư phạt cũng sẽ rất đau nha, hắn trầm mặc nhồm nhoàm ăn sủi cảo, sợ chính mình sẽ bị liên lụy.

Thẩm Đan nhíu mày giáo huấn nói: "Kỳ Thư Tiên, sao lại lười đến như thế, đến bưng bát tự lấy đồ ăn cũng không làm được hử."

Nàng nói với Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, hai đứa con chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, bình thường nàng cũng lười như vậy sao?"

Thẩm Đan mắt sắc như dao liếc Kỳ Thư Tiên một cái: "Con mau rút lại lời con hay nói với mẹ là ngày thường đều là con nấu cơm, trông con như vậy, bây giờ mẹ làm sao mà tin con được đây?"

Lục Nghi Thanh vừa muốn mở miệng đã bị Kỳ Thư Tiên tiếp lời: "Ay da, bị mẹ phát hiện mất rồi."



Lục Nghi Thanh cho nàng một cái nhìn nghi hoặc, Kỳ Thư Tiên lại nghịch ngợm nháy mắt với nàng.

Thẩm Đan hết nói nổi, ánh mắt nhìn Lục Nghi Thanh cũng mang theo vài phần xin lỗi: "Nghi Thanh, làm phiền con quá rồi. Kỳ Thư Tiên đã lớn đến vậy rồi mà còn như đứa trẻ con thế này để con phải chăm sóc."

Nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh: "Bình thường con cứ sai nó làm càng nhiều việc càng tốt. Nếu nó ngang bướng không chịu làm, con liền nói cho cô, cô giúp con trừng trị nàng."

"Nàng không có như vậy đâu. Thư Tiên rất tốt." Lục Nghi Thanh vội vàng biện giải, mặt đều đỏ lên vài phần.

Lưu Mộc Hàm cũng nói theo: "Mẹ. Thư Tiên không kém cỏi đến vậy đâu, nấu cơm khá ngon đó, bằng không sao Lục lão sư lại đồng ý gả cho nàng được."

"Dù sao thì, Nghi Thanh con giúp cô quản nó thật chặt vào." Thẩm Đan thấy hai người đều giữ gìn Kỳ Thư Tiên, cũng không nói thêm gì nữa, hơn nữa Kỳ Thư Tiên dù như thế nào cũng là con gái của mình, tuy có muốn dạy bảo nhưng cũng không nên nói quá nhiều.

Trong lúc ăn cơm Kỳ Thư Tiên luôn chăm chú nhìn Lục Nghi Thanh, lo lắng nàng sẽ cảm thấy không thoải mái ở đâu đó.

Nhưng sau khi quan sát, nàng cảm thấy Lục Nghi Thanh trừ bỏ bị mẹ nàng quan tâm quá mức, liền không có gì dị thường, Kỳ Thư Tiên mới yên lòng.

Lúc hai người đi về, Thẩm Đan cố nhét cho các nàng một túi quýt to, nàng dặn dò Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, quýt này ăn ngọt lắm, con ăn nhiều một chút, Thư Tiên cũng thích ăn, nhưng con đừng cho nó một mình ăn hết."

Lục Nghi Thanh đáp ứng nàng. Kỳ Thư Tiên gian nan cười một tiếng.

Ra khỏi thang máy, Kỳ Thư Tiên đem túi xách trong tay đưa cho Lục Nghi Thanh, tiếp lấy túi quýt to kia, nàng nói: "Mẹ mình cho nhiều quýt như vậy cũng không sợ để bọn mình xách mệt muốn chết."

Kỳ Thư Tiên nhìn lòng bàn tay nàng bị quai túi thít chặt thành một vết lằn đỏ, đau lòng nói: "Nó làm bàn tay của cậu bị đỏ lên mất rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.