Sau khi đưa đám bác Bo-laz về, ngồi ăn trưa, Tro-bo nói:
- Tiểu thư có cho phép tôi hỏi một câu chăng?
- Xin mời ngài.
- Vì sao tiểu thư không đeo đồ trang sức như là những phụ nữ khác?
- Để làm gì, thưa ngài?
- Để cho mọi người nhìn thấy. Đặc biệt là những người nghệ sĩ hay dùng nhất.
- Xin lỗi ngài tôi chưa hiểu.
- Dễ hiểu thôi. Nếu như người ta nhìn thấy người phụ nữa nào đó không đeo đồ trang sức thì lập tức người ta sẽ nghĩ rằng các đồ trang sức đã được đem ra hiệu cầm đồ.
- Xin lỗi ngài, tôi không biết điều đó.
- Còn các họa sĩ hoặc vợ họa sĩ phải dùng đồ trang sức là vì nếu như những người mua tranh đến nhà mà không thấy bà chủ đeo đồ trang sức, họ sẽ cho là nhà nghèo khó và họ sẽ bắt chẹt giá cả. Tiểu thư không có đồ trang sức nào sao?
- Tôi không có gì, thưa ngài.
- Sao lại thế? Cha tiểu thư là triệu phú kia mà?
I-đo nhún vai:
- Cả cha tôi, cả tôi đều không nghĩ đến điều đó.
- Tiểu thư không có cả đồng hồ ư? Đồng hồ nữ ấy.
- Tôi cũng chẳng cần đến đồng hồ.
- Tiểu thư cần phải mua: đồng hồ, vòng đeo tay, nhẫn, hoa tai.
- Hoa tai thì tôi không thích.
- Thế thì đồng hồ, và vòng đeo tay vậy.
I-đo mỉm cười nhẹ nhàng cúi đầu.
- Tôi sẽ sắm theo ý ngài.
- Không phải yêu cầu mà chỉ là mong ước của tôi thôi. Tôi nghĩ nó cũng phù hợp với mong muốn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ido/1414793/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.