Cuối tháng mười một, nữ giáo sĩ Iloma thì thầm với Iđo trong phòng ăn trưa:
- Cha em đang ở thủ đo đấy. Em hãy mượng báo ở phòng và giám đốc mà xem. Ông đang có vụ kiện cáo gì đó đối với một đại lý rượu người Balan.
Báo ở trong phòng bà giám đốc. Iđo không dám vào mượn. Đối với nàng, tin cha nàng đang ở thủ đô là đủ lắm rồi.
Chiếu thìa xúp trong tay nàng va vào răng lập cập, nàng không thể ăn tiếp được. Đầu óc nàng quay cuồng với ý nghĩ, dù cho cha nàng có dẫn người phụ nữ thế nào đến đây cũng được miễn là nàng được đưa về nhà. Cha nàng đã tìm được người phụ nữ như vậy chưa? Hay là vẫn phải chờ đợi? Nếu như cha nàng lại nói ông đang đợi rồi tìm thấy một người phụ nữ như một nữ tu thì sao? Cũng được, miễn là nàng thoát khỏi cái lồng này! Về nhà cho nhanh.
Buổi chiều nàng chờ đợi căng thẳng, thời gian sao dài dằng dặc. Ba giờ chiều nàng phải đi dạy thay tiết lục sử cho nữ giáo sĩ Gemma bị đau họng. Iđo lên bbục giảng nhưng không tập trung, nàng cứ lắng tai nghe ngoài hành lang xem người ta nói gì tới tên nàng không.
Cuối giờ cửa lớp mở,. nữ giáo sĩ Klara trong chiếc khăn trắng thò đầu vào gọi Iđo.
Iđo mặt xanh đi vì hồi hộp
- Cha em ư?
- Không, một cô gái nào đó.
Nàng biết ngay đó là Bôgar. Đã ba năm rồi nàng không gặp cô gái. Lần cuối là lần cô gái tìm được việc làm trong tiệm bánh kẹo. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ido/1414781/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.