“Đại Thiêm…” Lương Đông vừa nói vừa cầm lấy khăn giấy ở trên bàn đưa về phía trước muốn lau đi cháo còn dính lại ở bên miệng cậu: “Chỗ này có dính”.
Lương Đông dọa Triệu Tử Thiêm sợ chết khiếp, cậu còn tường hắn nhanh như vậy đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Trái tim tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lúc này liền có điểm thất vọng, nhưng không sao cậu và Lương Đông vẫn còn nhiều thời gian ở phía sau, hắn bây giờ chưa nhớ ra cậu, cậu cũng sẽ có cách khiến cho hắn nhất định nhớ ra.
Triệu Tử Thiêm cầm lấy khăn giấy trên tay Lương Đông tự mình lau:
“A… cám ơn”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu bâng quơ hỏi đến vấn đề mà cậu đang quan tâm nhất hiện giờ:
“Anh lần này trở về đến khi nào lại đi?”
Lương Đông trong lòng thầm nghĩ nếu như bảo bối nhỏ này không đuổi hắn, hắn quả thật không muốn rời đi đâu:
“Ừm, công việc ở bên này có một số trục trặc, vẫn còn chưa biết khi nào thì giải quyết xong”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Thập Niệm lúc này mới lên tiếng:
“Ba à, ba đừng rời đi nữa có được không? Một nhà ba người chúng ta ở chỗ này, không về bên kia nữa có được không?”
Triệu Tử Thiêm âm thầm tán thưởng, đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng hợp ý của cậu. Lương Đông theo phản xạ ngẩng đầu muốn quan sát biểu hiện của bảo bối nhỏ, nhưng mà người nào đó trước sau có vẻ như là không mấy quan tâm đến chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470329/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.