Triệu Tử Thiêm phát hiện mình đã buột miệng nói ra, chính vì thế liền nhanh chóng hôn lấy cần cổ Lương Đông cố tình trốn tránh khỏi vấn đề này. Lương Đông nhận ra được sóc nhỏ nhà mình đang muốn giấu mình điều gì đó, thế cho nên liền đẩy Triệu Tử Thiêm ra nghiêm mặt nói:
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Tử Thiêm im lặng, cậu không muốn nói cho Lương Đông biết cậu vì chuyện bác gái kia mà tinh thần bất ổn, nhưng nếu bây giờ nói không sao, Lương Đông nhất định sẽ không tin tưởng. Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi bèn nói:
“Là A Man, em ngày hôm qua đến thăm nó, con sóc đó bây giờ không nhận ra em nữa rồi”
Lương Đông nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, tuy hắn không nói gì nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn hiểu được ngụ ý trong ánh mắt kia của hắn:
“A Man thật hư, anh không ở nó liền lừa cắn một cái vào ngón tay em”
Lương Đông cúi xuống nhìn tay Triệu Tử Thiêm, bàn tay to lớn cầm lấy tay cậu xem xét một hồi, phát hiện ra trên đó quả thật có vết đỏ mới tin:
“Tại sao không cẩn thận như vậy?”
Triệu Tử Thiêm khẽ thở phào một hơi, nhanh chóng thu tay về rồi ôm chầm lấy cổ Lương Đông kéo hắn xuống gặm cắn vành tai hắn. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm hôm nay nhiệt tình lạ thường, cho nên Tiểu Đông Đông rất nhanh muốn được giải phóng, Triệu Tử Thiêm chủ động cởi quần xuống cho Lương Đông. Lương Đông giọng nói trầm thấp thổi gió bên tai Triệu Tử Thiêm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470278/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.