Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm thức dậy lúc lăm rưỡi sáng, khi tỉnh dậy đã không thấy Lương Đông nằm bên cạnh mình nữa, câu đưa tay sờ sờ chỗ trống kế bên phát hiện ra được không có chút hơi ấm nào liền biết Lương Đông đã rời giường được một khoảng thời gian rồi. Triệu Tử Thiêm bước xuống giường rồi đi tới phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, lăm phút sau Triệu Tử Thiêm rời phòng ngủ đi ra bên ngoài, mắt thấy lừa lớn nhà cậu thân cao hơn một mét chín, trên người mặc bộ pijama xanh nhạt đang đứng ở trong bếp nấu đồ ăn, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy cảnh này trong lòng liền ấm áp vô cùng, cậu rón rén đi đến tiến về phía Lương Đông, đứng ở khoảng cách gần nhất có thể nhìn vị này nhà cậu.
Lương Đông không cần xoay người lại cũng biết là Triệu Tử Thiêm đang đứng ở phía sau mình, thế cho nên hắn lúc này liền lên tiếng hỏi:
“Đã dậy rồi hả?”
Triệu Tử Thiêm uống một ngụm nước rồi mới trả lời:
“Là đang nấu món gì vậy?”
Lương Đông hơi hơi quay người lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm cười một cái:
“Nấu mì, có muốn ăn không?”
Triệu Tử Thiêm tinh nghịch lắc đầu:
“Không ăn đâu”
Lương Đông nấu mì xong hiện tại đang múc ra bát, vừa làm vừa hỏi:
“Không ăn thật sao?”
Triệu Tử Thiêm ngửi thấy mùi thơm bốc lên rõ rệt, con sâu lớn trong bụng bắt đầu rục rịch di chuyển, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn giả bộ nói với Lương Đông:
“Không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470257/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.