Lý Vĩ nửa đêm đột nhiên muốn đi vệ sinh, đưa tay sờ điện thoại để ở đầu giường mãi không thấy, cho nên liền chậm rãi ngồi dậy xỏ dép muốn xuống giường. Lúc định đứng lên thì đầu không cẩn thận đụng vào giường phía bên trên, Lý Vĩ ăn đau khẽ kêu một tiếng:
“A”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lý Vĩ kêu lên, trong lòng liền hốt hoảng không thôi, cứ nghĩ cậu ta đã nhìn thấy gì đó, cho nên hai tay của Triệu Tử Thiêm vốn đang đặt ở trên vai Lương Đông liền bóp mạnh.
Lương Đông cũng nghe thấy tiếng người phát ra từ giường đối diện, vì thế cả người khẽ dừng lại một chút. Trong bóng tối, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nhau nín thở. Sau đó thì không có chuyện gì xảy ra, Lý Vĩ cứ như vậy bước vào phòng tắm.
Lương Đông thấy thế thì cười lạnh một cái, nhanh chóng từ trên người Triệu Tử Thiêm nhảy xuống giường. Triệu Tử Thiêm khẽ thở nhẹ một hơi, cứ nghĩ Lương Đông sẽ quay trở về giường đi ngủ, ai ngờ giây tiếp theo cả người cậu giống như bị nhấc bổng lên cao. Lương Đông vác Triệu Tử Thiêm trên vai nhanh chóng rời khỏi phòng ký túc xá 301.
Lúc Triệu Tử Thiêm hồi phục tinh thần, phát hiện ra mình đã bị Lương Đông vác đi lên tầng trên. Triệu Tử Thiêm giật mình khẽ quát:
“Anh làm cái gì vậy?”
Lương Đông không nói, bước chân tuy rằng gấp gáp nhưng vô cùng vững chãi mang theo Triệu Tử Thiêm bước lên từng bậc thang. Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông muốn mang mình đi đâu, trong lòng liền có chút hốt hoảng:
“Này, anh muốn đi đâu?”
Lương Đông cười lạnh đáp lại:
“Lên sân thượng”
“Sân thượng?” Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, nửa đêm rồi còn muốn lên sân thượng. Chắc không phải Lương Đông sắp nhịn không được rồi chứ. Triệu Tử Thiêm dùng lực cố gắng đánh vào vai Lương Đông nhưng vô ích, cuối cùng mệt mỏi thở phì phò trên vai hắn:
“Nửa đêm còn muốn làm loạn, mau bỏ em xuống!”
Lúc Triệu Tử Thiêm nói ra lời kia, Lương Đông đã nhanh chóng mở cánh cửa trên sân thượng đặt Triệu Tử Thiêm xuống đó. Triệu Tử Thiêm chân vừa đặt xuống đất, trong đầu liền nghĩ muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng mà đến xoay người còn chưa kịp đã bị Lương Đông ép sát vào góc tường.
Bởi vì trên sân thượng vô cùng lộng gió, hơn nữa bầu trời đêm hôm nay nhiều sao khác thường, cho nên Triệu Tử Thiêm có thể nhìn thấy gương mặt âm trầm kia của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh, cố gắng đẩy vai Lương Đông cách xa mình một chút:
“Muốn làm cái gì?”
Lương Đông cười lạnh, một tay đưa đến vuốt nhẹ bên mặt của Triệu Tử Thiêm, rồi chậm rãi phun ra một câu thế này:
“Có muốn đánh dã chiến không?”
Triệu Tử Thiêm đưa tay gạt tay Lương Đông xuống, bàn tay vốn định đưa lên mặt hắn tát một cái nhưng đã bị bị ai kia nhanh chóng cản lại được. Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa lo lắng:
“Không muốn!”
Lời vừa nói xong, Lương Đông liền nhanh chóng đặt một nụ hôn vào môi của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm quay đầu sang một bên, ngăn không cho Lương Đông được như ý nguyện. Triệu Tử Thiêm cố gắng bình tĩnh, nếu bây giờ cậu phản kháng nhất định sẽ không sống sót qua đêm nay, nhưng nếu cậu giả bộ mềm yếu một chút, cơ hội thoát khỏi Lương Đông có vẻ cao hơn:
“Ừ… không muốn… đứng có chút mỏi chân!”
Triệu Tử Thiêm vừa nói xong câu kia, Lương Đông đã nhanh chóng nhấc bổng cậu lên trên một chiếc bàn học cũ đặt ở đó. Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng, hai tay vịn vào vai Lương Đông.
Lương Đông cười lạnh:
“Đã hết mỏi chân hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt chuyển động, cố gắng nghĩ ra thêm một lý do nữa:
“Ừ… Còn…”
Nhưng mà lần này không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng kéo xuống một bên vai áo của Triệu Tử Thiêm. Bởi vì Triệu Tử Thiêm chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh, cho nên chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể cởi ra dễ dàng. Tình trạng hiện tại của Triệu Tử Thiêm có chút chật vật, một bên tay áo đã bị kéo hẳn ra. Lương Đông nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt, lửa nóng trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, nhanh chóng xé tan chiếc áo trên người của Triệu Tử Thiêm.
Mắt thấy áo của mình bị xé rách vứt ở dưới đất, Triệu Tử Thiêm lại càng hoang mang hơn. Áo rách rồi lát nữa làm sao mà trở về phòng, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền hét lớn, tức giận quát:
“Anh cái đồ ác ma!”
Lương Đông dùng một ngón trỏ nựng cằm của Triệu Tử Thiêm, sau đó khóe môi tự giác tiến sát về phía tai cậu thổi gió:
“Còn không bằng em!”
Triệu Tử Thiêm bực tức, dùng sức đẩy Lương Đông ra xa:
“Em làm sao?”
Lương Đông dùng ánh mắt xấu xa nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt:
“Em là yêu tinh!”
Triệu Tử Thiêm đưa tay về phía trước tát mạnh vào má Lương Đông. Lương Đông ăn đau nhưng cũng không tức giận gì, hai tay gấp gáp muốn kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống. Bởi vì Triệu Tử Thiêm hiện tại mặc quần chun, cho nên càng thuận tiện cho ai kia dễ dàng làm điều ác. Triệu Tử Thiêm nắm chặt quần, bộ dạng cương quyết nhất định không chịu thả tay:
“Muốn làm cái gì?”
Lương Đông cũng không có ý định bỏ cuộc, hai tay dùng sức kéo xuống:
“Có muốn rách quần hay không”
Triệu Tử Thiêm bướng bỉnh giữ vững lập trường, cậu không tin rằng Lương Đông dám xé rách quần của cậu. Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm đã nhầm, giây tiếp theo liền có một tiếng “xoạt” kéo theo đó là cảm giác cạp quần đã bị bật chỉ. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhanh chóng thả tay ra. Lương Đông nhân cơ hội này chuẩn xác kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống vứt qua một bên.
Thế là cảnh tượng hiện tại chính là, trong một đêm trăng thanh gió mát, sao sáng đầy trời, Triệu Tử Thiêm không mặc quần áo, cả người trần truồng ngồi trước mặt Lương Đông. Lương Đông nhìn thấy một màn này yết hầu liền không tự giác lăn lộn, hắn không trực tiếp nhào tới người trước mặt mà im lặng đứng ngắm nhìn một chút.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông cứ nhìn mình như vậy thì xấu hổ, nhanh chóng đưa tay lên phía trước che mắt của Lương Đông lại:
“Không cho nhìn…”
Lương Đông gạt tay Triệu Tử Thiêm ra muốn nhìn cho kỹ, Triệu Tử Thiêm lại một lần nữa che mắt hắn lại. Trong lòng Triệu Tử Thiêm hiện giờ thật sự có chút cảm giác mình giống như bị Lương Đông trêu đùa, muốn phản kháng cũng không thể được nữa. Hai mắt long lanh như sắp khóc. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh này liền mủi lòng, quả thật không có ý định gạt tay Triệu Tử Thiêm ra nữa.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không phản kháng nữa liền âm thầm thở nhẹ một hơi. Lúc này trong đầu cậu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, Lương Đông là người ưa mềm mỏng không ưa cứng rắn, nếu hiện tại cậu giả bộ mềm yếu một chút, vậy cơ hội thoát được đêm nay là rất cao. Vì thế mà Triệu Tử Thiêm lúc này vừa che mắt Lương Đông, vừa dùng giọng điệu trách móc:
“Suốt ngày trêu chọc, suốt ngày ức hiếp…”
Lương Đông vẫn đứng im ở một chỗ, nghe thấy cái giọng điệu làm nũng kia của Triệu Tử Thiêm yết hầu lại một lần nữa chuyển động lên xuống:
“Anh làm sao mà trêu chọc, ức hiếp em chứ!”
Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách:
“Còn không phải hay sao? Nửa đêm còn muốn làm loạn… lạnh như vậy… nếu như sương ngấm vào người sẽ bị ốm thì sao?”
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế cũng cảm thấy đúng, sóc nhỏ nhà hắn hiện tại cả người không có gì che chắn, nếu như chẳng may bị sương ngấm vào người rất có khả năng bị nhiễm lạnh. Thế cho nên Lương Đông mới nhanh chóng ôm Triệu Tử Thiêm vào trong lòng. Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị ôm cũng phải giật mình, cả người khẽ cương cứng phòng bị, hai tay đặt ở trước mắt Lương Đông cũng che chắn thật kỹ càng. Nếu bây giờ để cho Lương Đông nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hắn chắc chắn sẽ nhìn ra được là cậu đang nói dối mất.
“Không muốn… muốn mặc quần… lạnh rồi… Có được không?”
Lương Đông cả người nóng như lửa đốt, lúc này ôm lấy thân thể nhỏ bé kia vào lòng liền cảm thấy mát lạnh thoải mái. Mới vừa rồi hắn thật sự có ý định muốn buông tha cho Triệu Tử Thiêm, nhưng xem ra bây giờ hẳn là không được rồi.
“Vậy vào bên trong làm” Lương Đông trầm giọng nói.
Triệu Tử Thiêm cứ tưởng rằng Lương Đông sẽ đồng ý ngay lập tức, ai ngờ con lừa trước mặt này lại khôn đến vậy. Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh Lương Đông tiếp tục giả bộ yếu đuối:
“Không muốn… nếu có người thấy thì sao?”
“Nửa đêm rồi ai còn lên sân thượng nữa” Lương Đông kiên nhẫn giải thích.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế vội vàng đáp lại: “Không phải chúng ta nửa đêm vẫn còn lên đây hay sao”
Lương Đông thở dài một hơi, cuối cùng nói:
“Vậy em muốn thế nào?”
Triệu Tử Thiêm trong lòng vui sướng không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn không thể tỏ ra quá gấp gáp được, tránh cho Lương Đông nghi ngờ thì hỏng bét:
“Muốn mặc quần… muốn đi ngủ, có được hay không?”
Mỗi lần Triệu Tử Thiêm nói ra cái từ có được hay không kia lại cố tỏ ra vẻ mềm yếu, khiến cho người ta không nỡ lòng nào mà từ chối, dĩ nhiên Lương Đông cũng không phải là người ngoại lệ. Lương Đông khẽ kéo bàn tay Triệu Tử Thiêm ra khỏi mắt mình, cúi đầu xuống lấy quần định mặc vào giúp cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm thấy vậy trong lòng vui sướng không thôi, quy củ ngồi ngay ngắn ở trên bàn, nhấc chân để cho Lương Đông mặc quần giúp mình.
“Ngày mai muốn ăn thịt sóc!” Lúc Lương Đông vừa xỏ được một bên ống quần vào chân của Triệu Tử Thiêm thì có nói ra một câu như vậy.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế liền tức giận không thôi, thật sự muốn tát thật mạnh vào mặt của Lương Đông cho hắn khỏi suy nghĩ đến cái chuyện đen tối này. Nhưng vấn đề cấp thiết ở đây là phải thoát khỏi đêm nay, thế cho nên Lương Đông vừa nói ra câu này, Triệu Tử Thiêm liền vội vàng đáp lại:
“Ừ!”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm đáp ứng nhanh như vậy thì sinh nghi, có điểm nghi ngờ hỏi lại:
“Thật sao?”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình như thế, sống lưng liền lạnh toát, cả người cương cứng, gương mặt hốt hoảng nhưng rất nhanh liền cố tỏ ra vẻ bình thường. Bởi vì Triệu Tử Thiêm không muốn để cho Lương Đông nhìn thấy gương mặt hiện giờ của mình, cậu sợ Lương Đông nhìn lâu một chút sẽ nhìn ra ý nghĩ của cậu ngay. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới nhanh chóng ôm chầm lấy Lương Đông, ở bên tai hắn gấp gáp nói:
“Anh không muốn hả?”
Lương Đông thấy biểu hiện sóc nhỏ nhà mình hiện giờ thì cười lạnh, hắn suýt chút nữa lại bị mắc bẫy Triệu Tử Thiêm lần nữa. Sóc nhỏ nhà hắn đúng là rất lắm trò, vô cùng ranh ma, nhưng có điều vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Lương Đông dù đã biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra chưa biết gì cả:
“Đứng xuống đi, anh giúp em kéo quần!”
Nghe thấy câu nói kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng đẩy người Lương Đông ra xa mình một chút. Hào hứng từ trên bàn nhảy xuống đất, vẫn còn may Lương Đông chưa phát hiện ra.
Nhưng mà giây tiếp theo thôi, cậu giống như bị một sức mạnh nào đó đẩy ngã úp sấp ở trên bàn. Hai tay Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dùng một tay của hắn khóa chặt sau lưng. Triệu Tử Thiêm âm thầm hoảng sợ, đến cuối cùng vẫn không thể trót lọt thông qua đêm nay. Triệu Tử Thiêm cố gắng khắc chế sự hoang mang, nhỏ giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Lương Đông cười lạnh, một tay dùng lực đánh xuống mông của Triệu Tử Thiêm:
“Còn muốn lừa anh?”
Triệu Tử Thiêm bị đánh đau khẽ nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn không quên nói mấy lời vô tội:
“Sao vậy… em không có lừa anh”
Lương Đông tiếp tục đánh xuống mông của Triệu Tử Thiêm. Lực ở tay chỉ có tăng chứ tuyệt đối không có giảm. Triệu Tử Thiêm cứ như vậy liền không chịu đựng được đến phát thứ ba, bắt đầu cầu xin:
“Đông… không đánh nữa… đau quá…”
Lương Đông vẫn cứ đánh xuống mông của Triệu Tử Thiêm. Mỗi lần đánh xuống vết hằn năm đầu ngón tay lại hiện rõ ràng đến chói mắt. Triệu Tử Thiêm đau đến mồ hôi lạnh toát ra, có vài giọt mồ hôi chảy xuống mi mắt gây cản trở tầm nhìn của cậu:
“Đông… thương… đừng đánh… không hư…a”
Lương Đông quả thực không đánh nữa mà chuyển sang bóp mạnh. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp thở, mông đã bị bóp đến hô hấp không thông:
“Lần sau sẽ không thế… Đông…”
Lương Đông cười lạnh: “Còn muốn có lần sau sao?” Nói rồi tay ở phía dưới lại bắt đầu ra tăng sức lực, cứ như vậy mà không có ý định thả ra.
Triệu Tử Thiêm cố gắng lắc đầu giải thích:
“Không có lần sau… không có nữa…”
Lương Đông hơi hơi giảm một chút sức lực, cả người khẽ cúi xuống đè lên người Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Câu này nghe rất quen tai… nhưng mà hình như chưa bao giờ làm được cả…”
Triệu Tử Thiêm đau đến chảy nước mắt, bắt đầu nức nở nói:
“Có làm… sẽ làm…hu hu…”
Lương Đông bỏ tay ra khỏi mông của Triệu Tử Thiêm, kéo cả người Triệu Tử Thiêm vào trong lòng ngực hắn. Một tay Lương Đông nhanh chóng di chuyển lên phía điểm nhỏ trước ngực của cậu nhéo mạnh.
Triệu Tử Thiêm mới vừa thoát ra khỏi cơn đau ở mông, thì sự đau nhức tê dại đã mạnh mẽ kéo đến. Hai tay của Triệu Tử Thiêm đã được giải phóng, cậu nhanh chóng đưa lên phía trước muốn kéo tay của Lương Đông ra, nhưng mà mỗi lần kéo thì Lương Đông lại càng ra tăng sức lực, cứ như vậy cho đến khi Triệu Tử Thiêm cảm giác như điểm nhỏ trước ngực mình sắp bị Lương Đông nhéo hỏng:
“Đông… đau quá rồi… Đông… thương… hu hu!”
Lương Đông khẽ di chuyển khéo môi đến bên tai Triệu Tử Thiêm, dùng đầu lưỡi ướt át liếm một vòng quanh đó mới nói:
“Sóc nhỏ rất biết cách câu nhân”
Nói rồi Lương Đông nhanh chóng bỏ tay ra khỏi ngực của Triệu Tử Thiêm, một lần nữa nhấc bổng cậu ngồi lên trên bàn. Một tay chuẩn xác di chuyển đến chỗ Tiểu Thiêm Thiêm sờ nhẹ một cái. Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng, vội vàng vịn tay vào vai Lương Đông sợ mình bị ngã.
Tay của Lương Đông vừa mới đặt trên Tiểu Thiêm Thiêm lúc này liền rời ra. Triệu Tử Thiêm có chút khó chịu, khẽ chạm vào tay hắn ý muốn hắn giúp mình. Lương Đông buồn cười hỏi:
“Sao?”
Ngay tại lúc này đây, Triệu Tử Thiêm không còn có thời gian mà suy nghĩ đến chuyện xấu hổ nữa. Cả người vốn vô lực tựa vào góc tường, lúc này cũng phải mệt nhọc ngồi dậy nói với Lương Đông:
“Muốn giúp…”
Lương Đồng nhìn bộ dạng hiện giờ của sóc nhỏ nhà mình thì vô cùng yêu thương, càng yêu thương bao nhiêu thì hắn lại càng muốn trêu chọc bấy nhiêu:
“Giúp cái gì”
Triệu Tử Thiêm gục đầu trên cánh tay của Lương Đông khó khăn mở miệng:
“Giúp… Tiểu Thiêm Thiêm”
Lương Đông kéo người Triệu Tử Thiêm ngồi thẳng lại, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc hỗn loạn của cậu rồi nói tiếp:
“Giúp như thế nào? Anh không biết, em tự làm đi!”
Triệu Tử Thiêm cố gắng mở ra đôi mắt mơ màng. Lương Đông không có ý giúp cậu, vậy thì cậu đành phải tự giúp chính mình. Triệu Tử Thiêm cố gắng dồn hết sức lực cuối cùng nhảy xuống bàn, lúc nhảy xuống còn lảo đảo suýt chút nữa ngã. Một tay chống vào góc tường, xoay lưng lại phía sau Lương Đông bắt đầu tự giúp mình. Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm vừa rồi đã bị Lương Đông hút cạn sinh khí, đôi tay chỉ còn lại một phần mười sức lực. Tiểu Thiêm Thiêm ở dưới trướng đau, có vẻ như nó không muốn tốc độ chậm chạp như vậy.
Triệu Tử Thiêm chẳng còn cách nào khác là quay đầu nhìn Lương Đông một lúc, mắt thấy Lương Đông không có ý định giúp mình lại còn đứng ở đó khoanh tay trước ngực cười lạnh. Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa tủi thân, tiến về phía Lương Đông định mặc quần của mình vào về phòng. Lúc đi còn không quên lầm bầm trách móc:
“Suốt ngày ức hiếp… Suốt ngày trêu chọc…”
Lương Đông cuối cùng nhịn không nổi đành dùng lực ôm lấy sóc nhỏ nhà mình vào lòng dỗ dành, đôi tay cũng chuẩn xác ở dưới Tiểu Thiêm Thiêm di chuyển lên xuống:
“Anh sao lại ức hiếp, trêu chọc em chứ?”
Triệu Tử Thiêm cả người vô lực tựa vào vai Lương Đông:
“Còn nói không…”
Lương Đông yêu thương khẽ siết chặt Triệu Tử Thiêm vào lòng, ngay cả bộ dạng oán trách của sóc nhỏ nhà hắn cũng đáng yêu đến vậy:
“Được rồi, không phải anh quan tâm rồi hay sao?”
Triệu Tử Thiêm nhắm nghiền hai mắt, giọng nói phát ra càng lúc càng nhỏ:
“Không cần nữa… không cần quan tâm… không muốn quan tâm…”
Đến lúc Tiểu Thiêm Thiêm bắn ra thứ chất dịch nóng ấm, Triệu Tử Thiêm cũng ngủ gục ở trên vai Lương Đông lúc nào không hay. Lương Đông có điểm khó xử nhìn xuống Tiểu Đông Đông của mình, cuối cùng thở dài than thầm: Lần sau hắn nhất định phải lừa Triệu Tử Thiêm làm cho mình trước, nếu không người chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.
Lương Đông một tay ôm Triệu Tử Thiêm, một tay thuần thục an ủi Tiểu Đông Đông đáng thương. Làm xong mọi chuyện, Lương Đông mới chậm rãi mặc quần lại cho Triệu Tử Thiêm, rồi nhẹ nhàng ôm con sóc nhỏ say ngủ nào đó trên tay trở về phòng ký túc xá.
Cả một quá trình đó Lương Đông làm rất nhanh gọn, đến khi đặt Triệu Tử Thiêm lên giường, đắp chăn thật cẩn thận rồi, hắn mới xoay người đóng cửa phòng lại rồi leo lên giường mỉm cười mãn nguyện đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Triệu Tử Thiêm bị ốm không thể đi học được. Lý do khỏi cần phải nói nhiều cũng biết, tất cả đều là do kẻ xấu xa vô lương tâm nào đó nửa đêm muốn làm loạn, ép buộc cậu lên sân thượng đánh dã chiến, hại cậu bị sương đêm ngấm vào người.
Triệu Tử Thiêm vì việc này mà giận Lương Đông suốt một tuần lễ, ngay cả nhìn Lương Đông một cái cũng lười. Đến khi Lương Đông lái xe đến tiệm bán trang sức lần đó, đặt làm cho Triệu Tử Thiêm một chiếc khuyên tai y hệt chiếc đã mất của cậu, rồi nói là đã tìm được. Khi ấy Triệu Tử Thiêm mới hết giận Lương Đông.
Dĩ nhiên thì chuyện chiếc khuyên tai đó căn bản không phải là chiếc khuyên tai đã mất kia của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hoàn toàn không hay biết. Cũng như chiếc khuyên tai đó hiện tại đang ở trong tay Khương Chí Phong, Lương Đông cũng không thể phát hiện ra được. Nhưng có một điều là sự thật… sự kiện nửa đêm muốn làm loạn của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, lại một lần nữa bị Tạ Phi Tốn chứng kiến hết.
Đừng hỏi Tạ Phi Tốn nửa đêm lên sân thượng làm cái gì, cái này là do chính cậu ta tự mình muốn theo dõi hai người đó. Có một số chuyện chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ thành nghiện, cũng như có một số chuyện chỉ cần có cơ hội chứng kiến thôi là không thể bỏ lỡ. Cho dù người đó từ trước đến nay luôn không quan tâm đến chuyện của người khác như Tạ Phi Tốn cũng không ngoại lệ.
___
Thời gian cứ thế trôi đi, nháy mắt một cái Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đã cùng nhau trải qua một mùa đông lạnh giá.
Trong khoảng thời gian đó, chuyện cãi vã là chuyện không thể nào tránh khỏi, nhưng rất nhanh bọn họ đã làm lành lại với nhau. Thời gian chiến tranh lạnh lâu nhất chỉ kéo dài trong ba ngày.
Chuyện là lần đó Lương Đông phát hiện ra Triệu Tử Thiêm gội đầu bằng nước lạnh liền nổi giận cãi nhau một hồi. Hai người to tiếng qua lại, cuối cùng không ai chịu nhường nhịn ai. Sau đó ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm đột nhiên có một cô gái khóa dưới theo đuổi. Triệu Tử Thiêm khi đó không nói nhận lời yêu với cô gái đó, nhưng cũng không phải là thẳng thừng từ chối đuổi người ta đi.
Thật ra thì Triệu Tử Thiêm khi ấy cũng có cảm thấy mình có một chút xấu xa, muốn lợi dụng cô gái đó để cho Lương Đông ghen. Hai ngày sau Lương Đông vẫn không có phản ứng gì, Triệu Tử Thiêm tức giận không thôi, sang đến ngày thứ ba liền dẫn cô gái đó đến quán lẩu của Lương Đông ăn một bữa.
Cuối cùng Lương Đông ở trong quán nhìn thấy hai người cười cười nói nói liền nhịn không được, bực mình đổ thêm thật nhiều bột ớt vào trong nồi lẩu. Nhưng mà Lương Đông lại không muốn sóc nhỏ nhà mình ăn phải bột ớt đó, cho nên mặt dày ngồi bên cạnh liên tục nhúng thịt thả vào bát của cô gái kia.
Cũng vì chuyện đó mà Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới thôi giận nhau. Nhưng mà ngày hôm sau cô gái này vẫn tiếp tục tìm đến tận ký túc xá muốn rủ Triệu Tử Thiêm đi ăn. Triệu Tử Thiêm khi ấy đã tìm đủ mọi cách từ chối, nhưng mà cô gái này ăn nói rất khéo khiến cho cậu không thể không đi. Dĩ nhiên thì Lương Đông không được cô gái kia mời cũng mặt dày đi theo bọn họ khắp cả một đường. Đến cuối cùng cô gái kia không nhìn được nữa, nói với Triệu Tử Thiêm rằng hãy để Lương Đông ở nhà. Triệu Tử Thiêm khi đó chỉ nhún vai nói một câu rồi bỏ đi. Cậu ấy nói thế này:
“Lần sau chúng ta tốt nhất nên gặp nhau ít một chút. Bởi vì… Đông ca rất trẻ con!”
Câu nói này của Triệu Tử Thiêm cô gái kia không tài nào hiểu nổi, nhưng ngày hôm sau quả thật không thấy cô ấy xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
___
Mùa đông rồi đến cuối năm.
Triệu Tử Thiêm về nhà ăn tết, Lương Đông cũng về nhà mình. Đối với Triệu Tử Thiêm thì không có gì gọi là quá khó khăn cả, nhưng mà Lương Đông ngày nào cũng phải gọi điện ba cuộc nhắc nhở Triệu Tử Thiêm vài chuyện. Mấy chuyện đó chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng Lương Đông lại giống như mẹ già dặn dò Triệu Tử Thiêm từng tí một.
Hôm đó Lương Đông ngồi xem TV, thấy trên TV phát tin tức tỉnh B có bão tuyết. Lương Đông lo lắng gọi điện cho Triệu Tử Thiêm, lải nhải một hồi cuối cùng phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đang chơi ở Thế Giới Băng Tuyết. Lương Đông khi ấy đang ngồi trên ghế cũng phải đứng bật dậy, gương mặt nhăn nhó chỉ sợ sóc nhỏ nhà mình bị tuyết vùi lấp. Triệu Tử Thiêm nói là sẽ về ngay, Lương Đông khi ấy mới an tâm một chút. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm sau đó vẫn ở tại chỗ ấy, chơi hai tiếng đồng hồ sau mới chịu về
___
Đông qua, tết hết, mùa thu ngập tràn. Thời tiết vô cùng dễ chịu, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thế như lại quen nhau đã hai năm rồi. Dĩ nhiên thì trong hai năm đó, Lương Đông vẫn chưa thể chân chính ăn thịt sóc một lần nào.
Tại sao vẫn chưa được ăn? Cái này ở phía sau mới có thể biết.
Hai năm cứ như vậy bình lặng trôi qua, cho đến mùa hè năm thứ ba ngày ấy. Triệu Tử Thiêm lại có một cô gái muốn theo đuổi.
Cô gái này so với Phó Tiểu Hinh và bạn gái ba ngày trong truyền thuyết kia của Triệu Tử Thiêm thật sự hơn rất nhiều mặt.
Xinh đẹp, giỏi giang, và đặc biệt là không sợ Lương Đông. Có một điều trớ trêu nữa là, cô ấy chính là em gái song sinh của Bạch Từ, người mà trước đây từng là bạn gái cũ của Triệu Tử Thiêm.
Tình địch lần này của Lương Đông vô cùng mạnh, hơn nữa còn mang gương mặt giống y hệt bạn gái cũ của sóc nhỏ nhà hắn. Lương Đông ngày đêm lo lắng ở bên cạnh canh giữ Triệu Tử Thiêm. Đến cuối cùng… mọi chuyện vẫn rạn nứt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]