Cả người Triệu Tử Thiêm vốn dĩ có chút hơi lạnh, hiện tại đột nhiên ngã vào lòng ngực quen thuộc, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Lương Đông, cảm nhận được trái tim của hắn đang đập rất nhanh, hơn nữa còn cảm nhận được hắn dường như đang rất gấp gáp thì phải.
Triệu Tử Thiêm thật sự không hiểu, tại sao vừa mới rồi rõ ràng Lương Đông còn lạnh lùng với cậu, thế mà bây giờ hắn lại như vậy. Triệu Tử Thiêm không có ý định đẩy Lương Đông ra, có lẽ do cậu còn mải suy nghĩ một số chuyện, cũng có lẽ do cậu đột nhiên cảm thấy rất thoải mái khi được Lương Đông ôm vào trong lòng ngực như vậy.
Không biết qua bao lâu, Lương Đông mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc đó:
“Đại Thiêm, đi đâu vậy?”
Triệu Tử Thiêm không nói lời nào chỉ thở dài đứng im như thế.
Lương Đông trong lòng liền xoắn lại, sóc nhỏ nhà hắn thật sự giận hắn rồi:
“Vừa mới rồi anh cứ tưởng em bị tai nạn”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây cũng không hiểu cái gì, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông một cái. Lương Đông lại nói tiếp:
“Tại sao không gọi cho anh?”
Lương Đông hỏi, Triệu Tử Thiêm chỉ im lặng đứng ở đó lắng nghe.
“Vừa rồi anh cứ nghĩ em chỉ muốn đùa một chút…”
Cuối cùng Triệu Tử Thiêm cũng lên tiếng:
“Đông ca…”
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm chịu nói chuyện với mình cho nên vô cùng vui vẻ, vội vàng đáp lại lời nói của Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470099/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.