Hành động vén áo của Triệu Tử Thiêm thật sự rất chậm, Lương Đông ngồi nhìn cũng cảm thấy cả người bứt rứt. Đến khi áo của Triệu Tử Thiêm được vén lên một nửa, nước miếng trong miệng Lương Đông đã tiết ra không ít. Nhưng mà Lương Đông đến nuốt nước miếng một ngụm cũng không dám, bởi vì hắn sợ Triệu Tử Thiêm nhìn thấy. Nếu để cho Triệu Tử Thiêm thấy yết hầu của hắn chuyển động, chắc chắn sóc nhỏ nhà hắn sẽ không cho hắn xem nữa. Mà Lương Đông dĩ nhiên là không mong chuyện này sẽ xảy ra.
Triệu Tử Thiêm cảm thấy không khí có chút kì quái, sự im lặng đáng sợ bao trùm trong không gian chật chội. Bây giờ Triệu Tử Thiêm mới chợt nhận ra một điều, mình vẫn đang ngồi ở trên đùi của Lương Đông. Vì vậy nhân lúc Lương Đông không để ý, Triệu Tử Thiêm mau chóng bỏ áo xuống nhảy sang ghế ngồi bên cạnh.
Hai mắt của Lương Đông vốn dĩ chỉ để ý đến phần da thịt trên người của Triệu Tử Thiêm, lúc này Triệu Tử Thiêm đột nhiên rời khỏi đùi hắn, Lương Đông liền nhíu mày khó hiểu hỏi:
“Sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy gương mặt mất hứng của Lương Đông thì buồn cười:
“Không sao, anh lái xe về trường đi!”
Lương Đông vẫn muốn nhìn thấy vết thương trên ngực Triệu Tử Thiêm cho nên hắn cố chấp không lái xe:
“Không được, anh phải xác định chắc chắn em không sao mới được!”
Triệu Tử Thiêm im lặng nhìn Lương Đông một chút, ánh mắt chăm chú quan sát mọi biểu hiện trên gương mặt của Lương Đông. Lương Đông thấy vậy thì hoảng hốt, mau chóng quay mặt đi hướng khác, bởi vì hắn sợ vị kia nhà hắn sẽ nhìn ra được ý đồ xấu xa của mình. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đột nhiên lảng tránh liền nói:
“Lái xe về đi, muộn rồi đấy. Anh muốn chúng ta phải ngủ ở bên ngoài à!”
Lương Đông khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như rất quyết tâm nếu Triệu Tử Thiêm không cho hắn xem hắn sẽ không về. Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì cười khổ, cuối cùng cũng phải chiều theo ý ai kia:
“Được rồi, xem xong là về đó!”
Lương Đông gật đầu, trong lòng vô cùng sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện quá nhiều cảm xúc:
“Xem xong là về!”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng vén một bên áo lên cao. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh kia trong nhất thời không biết nên phải phản ứng như thế nào. Ngực bên trái của Triệu Tử Thiêm còn in rõ dấu răng của hắn, dấu răng kia nhìn rất chói mắt hơn nữa còn đặt rất đúng chỗ, bao chọn được cả một vùng điểm nhỏ kia. Lương Đông để ý một chút mới phát hiện chỗ đó có vết tím, chắc chắn vừa rồi hắn cắn xuống cũng không nhẹ đâu, cũng may là còn chưa chảy máu. Nhưng mà điểm nhỏ kia của Triệu Tử Thiêm bị cắn mạnh như vậy vẫn còn chưa chảy máu, chỗ khác trên người Lương Đông đã máu chảy không ngừng. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền bỏ áo xuống, hốt hoảng quay sang nhìn Lương Đông:
“Đông ca, anh làm sao vậy?”
Lương Đông còn chưa kịp nhìn đã mắt, Triệu Tử Thiêm đã có ý định bỏ áo xuống, thế cho nên hắn liền lâm vào trạng thái tiếc nuối, máy móc trả lời:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa buồn cười:
“Chảy máu mũi rồi!”
Lương Đông vẫn không rõ mình đang lâm phải tình trạng gì, cho nên khó hiểu hỏi lại Triệu Tử Thiêm:
“Sao?”
Triệu Tử Thiêm rút một tờ khăn giấy trên xe, chậm rãi lau máu mũi cho hắn:
“Nói mũi anh chảy máu kìa!”
Lương Đông vẫn còn chưa thoát khỏi hình ảnh chói mắt vừa mới rồi, hiện tại lại được Triệu Tử Thiêm chăm sóc nhiệt tình như vậy, trong nhất thời vẫn chưa thể thích ứng ngay được:
“Hả?”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông cứ ngây ngốc nói ra mấy từ vô nghĩa liền có chút buồn cười, mạnh tay lau máu trên mũi của Lương Đông một chút. Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm nhéo mũi liền mau chóng trở về thực tại, phát hiện hành động vừa rồi của mình thật sự rất mất mặt, cho nên hắn vội vàng cầm lấy khăn giấy trên tay Triệu Tử Thiêm lau qua loa vết máu, ngoài miệng không quên giải thích:
“Anh mấy ngày nay ăn quá nhiều đồ bổ!”
Triệu Tử Thiêm bật cười:
“Thôi đi ai chẳng biết anh đang nghĩ cái gì!”
Nhìn Triệu Tử Thiêm như vậy, Lương Đông có chút rối rắm lảng sang chuyện khác. Hắn đưa tay lấy một lọ thuốc mỡ ở trên xe rồi đưa cho Triệu Tử Thiêm. Dạo gần đây Lương Đông rất chăm luyện tập thể hình, thỉnh thoảng bị mấy vật dụng trong phòng tập làm bị thương, cho nên thuốc mỡ luôn có ở trong xe hắn cũng không có gì là lạ:
“Mau bôi vào đi!”
Triêu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái, hai tay khoanh ở trước ngực:
“Không cần bôi, mấy vết thương nhỏ này có là gì!”
Lương Đông nghiêm mặt, đưa thuốc mỡ đặt vào tay Triệu Tử Thiêm:
“Không bôi thì anh đưa em đến bệnh viện!”
Triệu Tử Thiêm bực mình thầm nghĩ, hai thằng con trai dẫn nhau đến bệnh viện chỉ vì vết thương ở trước ngực, ai nhìn thấy vết thương kia chắc chắn cũng biết là bị làm sao. Nếu để cho bác sĩ biết, cậu bởi vì bị ai đó cắn vào ngực nên mới đến khám vậy sau này cậu còn dám ló mặt ra ngoài sao. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền vùng vằng mở lọ thuốc mỡ, sau đó bóp một ít ra ngón tay trỏ rồi luồn vào bên trong áo qua loa bôi vài cái. Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng bôi thuốc chống chế kia của Triệu Tử Thiêm thì không hài lòng nhíu mày:
“Có phải muốn anh bôi cho em mới chịu hay không?”
Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái, là người nào gây ra chuyện này, bộ dạng hiện giờ của Lương Đông phải là do cậu mang mới phải, thế mà hắn còn làm ra vẻ như là người bị thương là hắn vậy. Triệu Tử Thiêm lại bóp một ít thuốc ra tay, luồn tay vào trong người xoa xoa mấy cái, sau đó thì ném lọ thuốc ra đằng sau:
“Được rồi, về đi!”
Lương Đông nhíu mày nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm:
“Nãy giờ em không bôi thuốc đúng không?”
Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực, mắt nhìn về phía trước biểu hiện khó chịu trả lời:
“Bôi rồi!”
Lương Đông bởi vì lo lắng cho vết thương trên người Triệu Tử Thiêm cho nên hắn mới quan tâm nhiều đến như vậy. Nếu đổi lại là người khác bị thương mà có thái độ như thế đối vơi hắn, hắn chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm. Nhưng mà, người bên cạnh hắn đây lại khác:
“Mau vén áo lên anh xem!”
Triệu Tử Thiêm có chút tức giận quay sang nhìn Lương Đông:
“Đông ca, anh muốn cái gì thì nói thẳng đi. Đã nói cho xem một cái rồi lái xe về, bây giờ lại còn bắt em bôi thuốc, bôi thuốc xong rồi lại muốn em vén áo lên cho anh xem. Anh không phải là quá biến thái rồi hay sao?”
Lương Đông nghe lời này cũng giật mình, nhưng mà hiện tại hắn chỉ quan tâm đến vết thương trên ngực của Triệu Tử Thiêm mà thôi:
“Vén áo lên anh xem bôi thuốc hay chưa, nếu bôi rồi anh lập tức lại xe về!”
Triệu Tử Thiêm im lặng một lúc mới nói:
“Rồi em vén lên anh lại chảy máu mũi nữa thì sao?”
Lương Đông nghiêm mặt:
“Đừng có kiếm cớ nữa, em chưa bôi thuốc đúng không?”
Triệu Tử Thiêm bực bội:
“Đã nói bôi rồi!”
Lương Đông thấy bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm trong lòng liền chắc chắn rằng Triệu Tử Thiêm chưa chịu bôi thuốc:
“Vậy vén áo lên!”
Triệu Tử Thiêm chẳng muốn kéo dài thời gian nữa, nhanh chóng vén áo lên cho Lương Đông xem. Bởi vì vừa rồi Triệu Tử Thiêm bôi thuốc mỡ hai lần, cho nên điểm nhỏ ở trước ngực kia có phần hơi bóng. Lương Đông nhìn thấy điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm vừa bóng vừa hồng, máu mũi lại không tự chủ được chảy ra.
Triệu Tử Thiêm bực mình bỏ áo xuống, cầm cả hộp khăn giấy trên xe ném vào người của Lương Đông:
“Đã nói sẽ chảy máu mũi nữa lại còn không nghe!”
Lương Đông mau chóng quay đi chỗ khác, rút loạn mấy tờ khăn giấy ra lau mũi. Nhưng mà đã lau hết hai tờ khăn giấy rồi máu ở mũi của Lương Đông vẫn chưa chịu ngừng chảy. Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh vừa tức vừa lo lắng, lạnh giọng quay sang nói với Lương Đông:
“Rồi sao, lần sau em nói thì tốt nhất phải tin biết chưa!”
Lương Đông không nói gì, rút tiếp một tờ khăn giấy thứ ba ra lau mũi. Lau xong máu mũi cũng ngừng chảy, Triệu Tử Thiêm thấy thế liền nói:
“Anh lái xe về đi…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm giống như là nhớ ra điều gì đó, đột nhiên bồi thêm một câu: “Có cần phải lấy thuốc mỡ bôi vào mũi anh hay không?”
Lương Đông vừa nghe thấy hai từ thuốc mỡ liền nhớ ngay đến hình ảnh điểm nhỏ vừa hồng vừa bóng ở bên ngực trái của Triệu Tử Thiêm, thế cho nên máu mũi lại một lần nữa chảy xuống. Lương Đông vội vàng rút thêm một tờ giấy nữa ra lau mũi. Triệu Tử Thiêm vừa quay sang thì thấy cảnh Lương Đông loay hoay rút mãi không được tờ giấy nào, máu mũi thì sắp chảy xuống đến miệng. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền đưa tay cầm lấy khăn giấy lau giúp cho Lương Đông. Nhưng mà khi Triệu Tử Thiêm vừa chạm vào người Lương Đông, Lương Đông liền cảm thấy máu trong người giống như tập chung hết ở một điểm, sau đó thì thay nhau chảy ra khỏi mũi hắn. Nếu cứ ở trong xe như vậy chỉ sợ Lương Đông sẽ chảy hết máu trên người rồi tử vong tại chỗ mất. Chính vì thế Lương Đông liền vội vã đẩy tay Triệu Tử Thiêm ra rồi mở cửa xe chạy ra ngoài, tiến vào trong siêu thị. Hắn muốn dùng nước để gột rửa hết mấy hình ảnh kia ra khỏi đầu mình.
Triệu Tử Thiêm ngồi trong xe, thấy Lương Đông đột nhiên chạy đi thì buồn cười. Trong lòng âm thầm nghĩ, chắc không phải thật sự ăn quá nhiều đồ bổ đấy chứ?
Lương Đông quả thực mấy ngay này ăn rất nhiều đồ bổ. Nhưng có điều Triệu Tử Thiêm không biết, đồ bổ này lại chính là do cậu đút cho hắn ăn.
___
Lương Đông ở trong siêu thị một lúc mới chậm rãi đi đến bãi đỗ xe. Hắn còn không biết nên phải giải thích sao cho Triệu Tử Thiêm hiểu hành động vừa rồi của mình, thì khi mở cửa xe ra đã thấy ai kia nằm ngủ ở một chỗ. Lương Đông nhẹ nhàng ngồi vào trong xe rồi đóng cửa lại, sau đó quan sát Triệu Tử Thiêm một lúc. Sóc nhỏ nhà hắn không những dáng người đẹp mà đến gương mặt cũng đẹp. Mắt to, mày rậm, lông mi dày, đến nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng đáng yêu. Đôi môi nhỏ nhắn đang khẽ mở, phần môi trên còn hơi sưng đỏ, nhìn xuống phía dưới cần cổ màu lúa mạch kia vẫn còn lưu lại mấy vết tích do hắn để lại. Yết hầu Lương Đông chợt chuyển động khì nhìn xuống phía dưới một chút, trước ngực áo của Triệu Tử Thiêm có vết ướt, hẳn là vừa rồi được hắn cắn cắn vẫn còn chưa kịp khô. Lương Đông nghĩ vậy liền không dám nhìn nữa, tầm mắt mau chóng tập chung nhìn về phía đường cái. Lương Đông cười khổ, khởi động xe tiến về phía ký túc xá.
Bởi vì cổng trường đã sớm đóng lại, cho nên Lương Đông không thể lái xe vào trường gửi, chính vì thế mà Lương Đông buộc phải gửi xe ở một bãi đỗ xe gần trường.
“Đại Thiêm”. Lương Đông đưa tay khẽ chạm vào người Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh thậm chí gương mặt còn hơi nhăn lại, giống như là không muốn dậy. Lương Đông nhìn thấy cảnh này liền cưng chiều khẽ gọi Triệu Tử Thiêm thêm một lần nữa:
“Đại Thiêm dậy đi, về đến nhà rồi!”
Triệu Tử Thiêm chậm rãi mở mắt, khẽ nhăn mặt nhìn Lương Đông một cái rồi mở cửa xe bước xuống. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài đợi Lương Đông lái xe vào trong gara. Lương Đông từ gara bước ra liền thấy Triệu Tử Thiêm mệt mỏi đứng tựa ở gốc cây bên vệ đường, hai mắt còn khẽ nhắm hờ.
Lương Đông đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm bật cười nói:
“Buồn ngủ sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có tiếng người liền mở mắt, thấy Lương Đông đang đứng khoanh tay trước mặt nhìn mình thì mỉm cười khoác vai hắn kéo đi:
“Mau về thôi!”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm về đến trường đã là hơn mười giờ cho nên hai người chỉ có thể lén trèo tường vào bên trong. Tường tuy hơi cao nhưng đối với Triệu Tử Thiêm mà nói vẫn có thể trèo vào được, nhưng mà Lương Đông nhất quyết nói muốn đỡ Triệu Tử Thiêm lên trước. Triệu Tử Thiêm nhìn qua bức tường trước mặt cao hơn mình một cái đầu, lại nhìn đến Lương Đông bên cạnh thấy vẻ kiên quyết của hắn, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Lương Đông đứng ở bên dưới đẩy mông Triệu Tử Thiêm lên. Hắn từ lâu đã biết mông của Triệu Tử Thiêm rất bự, hiện tại chính thức được chạm vào mới cảm thấy suy nghĩ của mình là hoàn toàn đúng. Tay của Lương Đông vừa chạm vào mông của Triệu Tử Thiêm, liền muốn bóp thử một cái, Triệu Tử Thiêm đang lơ lửng ở trên bờ tường cảm thấy mông của mình bị ai đó bóp liền quay lại đằng sau khẽ mắng:
“Nhỏ tiếng thôi anh muốn bảo vệ biết được hay sao?”
Lương Đông quả thật nhỏ tiếng hơn một chút:
“Nhưng mà em làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm lầm bầm:
“Không sao, chạm vào chỗ đau mà thôi”
Lương Đông lo lắng:
“Đau chỗ nào?”
Triệu Tử Thiêm bực mình không nói, tiếp tục muốn trèo vào bên trong. Lương Đông thấy vậy liền kéo mông Triệu Tử Thiêm lại hỏi cho đến cùng:
“Đau ở chỗ nào?”
Triệu Tử Thiêm âm thầm tức giận lại còn hỏi đau chỗ nào, còn phải nói rõ ra là bị đau ở ngực hay sao. Cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ trả lời qua loa:
“Đau tim!”
Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói bị đau tim liền dùng một tay kéo mông Triệu Tử Thiêm xuống. Cũng không thể trách Lương Đông, hắn vốn dĩ khi nghe nói Triệu Tử Thiêm bi đau liền cuống cuồng hết cả lên, cho nên liền quên hết việc xấu vừa rồi mình mới làm. Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đã gần leo qua tường rồi, hiện tại đột nhiên bị Lương Đông kéo lại, vết đau trước ngực bị chà sát vào bờ tường, Triệu Tử Thiêm nhíu mày la lên:
“Đau quá!”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đến trước mặt xem xét một hồi, vội vàng hỏi:
“Làm sao lại bị đau tim?”
Triệu Tử Thiêm bực mình, đưa tay tát cho Lương Đông một cái vào má:
“Còn hỏi làm sao, em bị đau ngực đấy!”
Lương Đông lúc này mới âm thâm hiểu ra điều gì đó, máy móc hỏi lại:
“Đau ngực hả?”
Triệu Tử Thiêm đưa tay xoa xoa phía trước ngực, bực mình hét lên:
“Phải, đau ngực bên trái đã hiểu chưa?”
Lần này Triệu Tử Thiêm nhất quyết không chịu để cho Lương Đông đẩy mình lên nữa, thế cho nên hai người cùng nhau trèo qua bức tường cao gần hai mét. Lúc Triệu Tử Thiêm nhảy xuống bên kia rồi gương mặt liền nhíu lại, đưa tay xoa xoa ở trước ngực suýt xoa kêu vài tiếng. Lương Đông thấy vậy lại không kìm lòng được hỏi:
“Này, em đau lắm hả?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc Lương Đông một chút, đi đến bên cạnh hắn khẽ nói:
“Phải rất đau, anh có muốn xem không?”
Lương Đông thấy ánh mắt của Triệu Tử Thiêm đang chăm chú nhìn mình, bây giờ cậu ta lại còn nói ra mấy lời mời gọi như vậy, thật sự là rất khó kiềm lòng. Nhưng mà Lương Đông chỉ sợ một khi nhìn đến chỗ kia của Triệu Tử Thiêm, máu mũi của hắn lại một lần nữa tuôn ra mất. Thế cho nên trong lòng mặc dù gào thét nói muốn xem, nhưng người miệng Lương Đông vẫn phải tự dối lòng mình mà quay mặt sang chỗ khác:
“Không cần đâu, anh xem cũng không giải quyết được gì!”
Triệu Tử Thiêm thầm nghĩ đây chính là câu nói đúng nhất trong ngày hôm nay của Lương Đông. Quả thực là nếu như để Lương Đông thấy hắn cũng sẽ không giúp được gì, thậm chí còn rắc rối thêm:
“Cái này anh nên biết sớm một chút!”
Cả một đường đi đến ký túc xá hai người giống như mấy tên trộm lén la lén lút đi khom người cố không để cho bảo vệ nhìn thấy. Đến lúc bình an bước chân lên tầng một của ký túc xá rồi, Lương Đông ở đằng sau mới khẽ cười nói nhỏ:
“Này, có ai nói cho em biết mông của em rất bự hay không?”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời này thì bực mình xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy tầm mắt của ai kia đang nhìn xuống phía dưới mông mình, thế cho nên cậu liền tức giận mạnh mẽ giáng cho Lương Đông một cái tát:
“Có ai nói cho anh biết anh rất thừa máu hay không?”
Lương Đông đương nhiên biết là Triệu Tử Thiêm đang nói khích mình, nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm chỉ xoa xoa bên má một chút rồi tiếp tục trêu chọc:
“Anh to cao như vậy nhiều máu là điều đương nhiên, nhưng mà nói thật mông em quả thực rất bự đó!”
Triệu Tử Thiêm vừa bước một chân lên bậc thang của tầng ba liền thu chân lại, quay lại đằng sau dùng bộ mặt vô tội nói với Lương Đông:
“Ây, tự nhiên lại đau ngực nữa!”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm dừng lại hắn cũng dừng lại, Triệu Tử Thiêm hiện tại đang tiến về phía hắn, một tay còn khiêu khích xoa xoa ngực bên trái của mình. Lương Đông nhìn thấy cảnh kia máu huyết liền sôi trào, máy móc mở miệng:
“Sao?”
Triệu Tử Thiêm chậm rãi đưa tay xuống vén áo của mình lên một chút, Lương Đông đứng im lặng tựa vào tường lặng lẽ nuốt nước miếng. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy yết hầu của Lương Đông chuyển động, liền biết được người này nhất định đã sập bẫy cho nên liền xấu xa nói:
“Hay anh xem giúp em đi!”
Lương Đông thấy áo của Triệu Tử Thiêm đã vén lên được một nửa, lộ ra được vùng bụng rắn chắc hơn nữa hiện tại còn nói muốn hắn xem giúp vết thương. Trong nhất thời mọi cử động của hắn đều thay phiên nhau đình chỉ, hắn rất muốn gật đầu một cái nhưng cái cổ lại không chịu nghe theo sự chỉ đạo của đại não, cứ như vậy cứng lại không thể cử động được. Lương Đông nuốt một ngụm nước miệng khó khăn trả lời:
“Được!”
Triệu Tử Thiêm còn chưa vén áo lên hết, máu mũi Lương Đông đã bắt đầu chảy ra. Vừa thấy được kết quả này Triệu Tử Thiêm liền vui vẻ bỏ áo xuống, đưa tay tát vào má Lương Đông một cái rồi cười lớn:
“Quả thực là người của anh rất nhiều máu!”
Từ lúc Triệu Tử Thiêm vén áo lên Tạ Phi Tốn tình cờ đi ngang qua đó, vừa nhìn thấy cảnh này liền giật mình hốt hoảng. Lần trước uống rượu say ở quán lẩu, sau khi tỉnh lại trong đầu Tạ Phi Tốn luôn có hình ảnh Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi ở bên vệ đường hôn nhau. Cứ tưởng lần đó là do uống rượu say sinh ra ảo giác, nhưng mà hiện tại nhìn thấy cảnh này có lẽ một màn trước đó là thật.
Tạ Phi Tốn là người nhìn thấy mọi chuyện diễn ra ngay từ lúc bắt đầu khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chuẩn bị bước chân lên tầng ba. Nhưng mà Lý Vĩ lúc đi qua, lại chỉ nhìn thấy được cảnh cuối cùng, chính là cảnh Triệu Tử Thiêm dồn Lương Đông vào một góc rồi đưa tay tát vào mặt hắn. Lý Vĩ thấy máu mũi Lương Đông chảy ra, hơn nữa vẻ mặt của Triệu Tử Thiêm có vẻ rất hài lòng, cho nên liền nghĩ ngay là bọn họ đánh nhau vì vậy vội vàng nhảy xuống phía đó can ngăn:
“Này, Tử Thiêm cậu làm cái gì thế hả? Cậu tát Lương Đông chảy cả máu mũi rồi kìa!”
Hơn mười giờ tối sinh viên trong ký túc xá tuy chưa ngủ, nhưng mà không gian lại im ắng đến lạ thường. Lời nói kia của Lý Vĩ vừa lúc đủ âm lượng cho cả mấy phòng trên tầng ba nghe thấy rõ ràng. Thế cho nên mọi người liền vội vã chạy ra khỏi phòng đi xem kịch hay.
Khương Chí Phong cũng không phải là người ngoại lệ, vừa ra đến cầu thang thì nhìn thấy Lương Đông chảy máu mũi, Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh đang ép sát hắn ta vào góc tường, liền giật mình hỏi:
“Đông ca, làm sao thế?”
Lúc này hai người trong cuộc mới ý thức ra được hành động của mình đã gây kinh động đến cả tầng ba, cho nên Triệu Tử Thiêm liền xua tay giải thích:
“Hiểu lầm rồi, chúng tôi không đánh nhau!”
Khương Chí Phong có vẻ bực bội khi thấy người trong phòng của mình bị đánh, cho nên có chút tức giận nhìn Triệu Tử Thiêm khó chịu hỏi:
“Thế làm sao mũi Đông ca lại chảy máu?”
Lương Đông đứng trong góc tường dùng tay lau qua loa vết máu trên mũi, nghe thấy Khương Chí Phong lớn tiếng nói Triệu Tử Thiêm như vậy liền nghiêm mặt:
“Hiểu lầm thôi, em ấy không đánh tôi!”
Lý Vĩ đứng bên cạnh nãy giờ lúc này mới lên tiếng:
“Chính mắt tôi nhìn thấy hai người đánh nhau, không tin hỏi Tạ Tốn đi, lúc tôi ra đã thấy cậu ấy đứng đó rồi!”
Tạ Phi Tốn đứng đây ngay từ đầu, cậu đương nhiên biết là Triệu Tử Thiêm và Lương Đông có đánh nhau hay không, nhưng mà hiện tại chẳng lẽ lại nói ra sự thật, nói Triệu Tử Thiêm vén áo lên cao cho nên Lương Đông mới bị chảy máu mũi. Chắc chắn Tạ Phi Tốn cậu cũng không phải là người xấu xa đến mức như thế, cho nên liền mở miệng nói giúp hai người kia:
“Tôi không để ý, nhưng mà không nghe thấy tiếng cãi nhau hẳn là mọi người hiểu lầm rồi!”
Lương Đông nghe Tạ Phi Tốn nói vậy thì thở nhẹ một hơi, quét mắt nhìn đám người đang đứng xem kịch hay một lượt nói:
“Là hiểu lầm thôi, mọi người về phòng hết đi!”
Mấy nam sinh thấy không còn cái gì để xem cũng chậm rãi ra về. Lúc này ở cầu thang cũng chỉ còn lại người ở phòng 301 và 302. Triệu Tử Thiêm vừa bước chân lên bậc thang, Phó Hiền ở trên tầng liền nói xuống:
“Này, cổ cậu bị làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm vẫn chưa nhận thức rõ được vấn đề nghiêm trọng của sự việc, cho nên tự nhiên trả lời:
“Có sao đâu!”
Phó Hiền nhíu mày nhìn về phía cổ của Triệu Tử Thiêm:
“Tôi nói cổ cậu kia, làm gì mà có mấy vết lốm đốm vậy?”
Ngô Lỗi nghe Phó Hiền nói thế cũng đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm xem thử:
“Đúng vậy, cổ cậu bị làm sao thế?”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì vội vàng đưa tay lên che cổ mình lại, sau một lúc mới ấp úng giải thích:
“Cổ của tôi sao… À vừa rồi bị dị ứng!” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm còn lén quay lại nhìn Lương Đông một cái. Lương Đông cũng giống như Triệu Tử Thiêm sợ hết hồn, chỉ sợ mấy người ở đây phát hiện ra được điều gì đó. Cũng may là bọn họ vẫn chưa được trải nghiệm một số chuyện, cho nên khi nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng tin tưởng không hỏi cái gì nữa. Lý Vĩ thấy Triệu Tử Thiêm cứ đứng ôm cổ còn chưa chịu bước lên bậc thang, liền đưa tay vỗ vào ngực trái của Triệu Tử Thiêm một cái:
“Này còn đứng đó làm cái gì, về phòng đi!”
Lúc Lý Vĩ vỗ vào ngực Triệu Tử Thiêm, Lương Đông có nhìn thấy gương mặt của Triệu Tử Thiêm nhíu lại. Hắn đang định bước lên phía trước quan tâm hỏi han thì đã bị Triệu Tử Thiêm lườm cho một cái, cho nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở phía sau không dám mở miệng.
Tạ Phi Tốn đứng im lặng trong một góc từ nãy tới giờ, âm thầm quan sát biểu hiện của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, cuối cùng cậu ta phát hiện ra một điều, chắc chắn hai người này có gian tình. Mấy vết trên cổ của Triệu Tử Thiêm kia, nếu như hôm nay Tạ Phi Tốn không chứng kiến hết mọi việc, chỉ sợ là cậu cũng sẽ như những người ở nơi đây tin tưởng lời nói của Triệu Tử Thiêm, cổ cậu ta chỉ đơn thuần là bị dị ứng mà không phải là do dấu hôn để lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]