Lương Đông đưa Triệu Tử Thiêm đến bệnh viện. Bác sĩ vừa nhìn thấy vết thương trên chân của cậu ta chỉ hơi nhíu mày lại một chút, rồi gương mặt trở về vẻ bình thản nói Lương Đông đặt Triệu Tử Thiêm lên giường bệnh.
Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng vết thương, cuối cùng bác sĩ kết luận:
“Đinh cắm vào sâu, suýt chút nữa chạm vào mạch máu, hai cây đinh thép kẹp giữa đường gân cũng may là không xuyên thẳng vào đó” Nói rồi liền quay sang cùng y tá chuẩn bị dụng cụ nhổ đinh.
Cả một quá trình đó, Triệu Tử Thiêm vẫn luôn quan sát sắc mặt của Lương Đông. Nhưng thấy Lương Đông không biểu hiện quá nhiều sự lo lắng, bác sĩ nói xong hắn liền tự động đi ra khỏi phòng, không nói một lời nào với cậu.
Cảm giác này, khiến cho Triệu Tử Thiêm cảm thấy giống như là mình đã phạm phải một sai lầm gì đó rất lớn.
Lương Đông chán ghét cậu. Nếu không, tại sao hắn không nói lời nào đã rời đi rồi?
Triệu Tử Thiêm vẫn còn nhớ, Lương Đông chưa bao giờ bỏ mặc cậu như vậy cả. Lúc cậu ngã rách quần, hắn liền mau chóng đỡ cậu dậy. Lúc cậu đi giật lùi trước mặt hắn, hắn sẽ nghiêm mặt mà nhắc nhở cậu phải nhìn đường. Lương Đông cho dù tỉnh táo hay ý thức mơ hồ cũng luôn quan tâm đến cậu. Lần uống rượu say đó, hắn là người duy nhất chăm sóc cậu trên bàn ăn, cũng là người duy nhất đưa cậu an toàn trở về ký túc xá. Thế mà hôm nay, khi cậu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470056/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.