Gần mười phút sau, Lương Đông cũng hóa trang cho Triệu Tử Thiêm xong.
Triệu Tử Thiêm nhìn mình trong gương đánh giá một lượt.
Một nửa bên mặt trái của cậu được Lương Đông dùng chì kẻ mắt vẽ ngoằn ngoèo mấy nét.
Tuy rằng đường nét dài ngắn, đậm nhạt không giống nhau, nhưng phối hợp ở trên mặt Triệu Tử Thiêm lại có cảm giác nhìn rất xấu xa, như một tên đầu trộm đuôi cướp, bị chém mấy nhát nhằng nhịt trên mặt.
Triệu Tử Thiêm cũng tự cảm thấy giật mình với bộ dạng của mình hiện tại.
Tuy rằng kiểu trang điểm này đã rất hợp với nhân vật phù thủy mà cậu đóng.
Nhưng mà…
Trang phục lại có chút không hợp cho lắm.
Triệu Tử Thiêm là một người theo đuổi sự hoàn mỹ. Cho nên quay sang nói với Lương Đông:
“Tôi thấy không hợp cho lắm! Hay là…”
Lương Đông để ý đồng hồ trên tay, phát hiện ra chỉ còn hai phút nữa là đến giờ diễn. Bây giờ có không hợp, thì cũng chẳng còn có thời gian mà thay đổi. Vì thế, hắn từ phía sau lưng đẩy Triệu Tử Thiêm đi ra bên ngoài. Vừa đẩy vừa nói:
“Cậu đã học thuộc lời thoại chưa?”
Triệu Tử Thiêm làm ra bộ dạng nghiêm túc:
“Chưa thuộc, lát nữa lên cậu nhắc tôi! Mới vừa rồi, tôi thấy cậu hình như cũng thuộc cả lời thoại của phù thủy Von Rothbart!”
Triệu Tử Thiêm đột ngột dừng lại suy nghĩ, chần chừ mãi còn chưa chịu bước đi. Cho nên, Lương Đông lại phải một lần nữa đẩy Triệu Tử Thiêm về phía trước:
“Được rồi, đi thôi!”
___
Phân cảnh đầu tiên của vở kịch, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/115068/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.