Tháng 9, khai giảng lớp 12 năm nay cô được phân đến lớp 12C6 – lớp Xã hội trọng tâm của trường, đi cùng cô còn có Khả Hân. Nhóm sáu người bọn cô, một người chuyển vào Nam, Duy Khang và Hy đến lớp Tự nhiên, Hải Ân chuyển về lớp nghệ thuật chuẩn bị sẵn sàng cho kì thi nghệ thuật vào đầu tháng 6 năm sau, cuối cùng cũng chỉ còn mỗi cô và Khả Hân.
Khoảng thời gian đầu khi anh rời đi, mỗi khi rảnh anh đều sẽ gọi điện thoại cho cô nói với cô rằng ở trong đấy không có cô chán biết bao. Nhưng cái gì cũng chỉ được một thời gian, lớp 12 bắt đầu được một tháng mỗi ngày đều phải đối mặt với đống đề thi thử cao như núi thì những cuộc gọi đó cũng dần ít đi, và rồi sau đó là cả tháng chỉ được một hai cuộc gọi.
Sau Tết Nguyên Đán, tin Duy Khang và Hải Ân chia tay tràn lan khắp mấy cái confession của trường. Cô và Khả Hân bỏ cả tiết phụ đạo Sử buổi chiều chạy đến nhà Hải Ân, khi đến chỉ thấy Hải Ân im lặng ngồi bên laptop, trên màn hình lại không ngừng nhảy ra mấy tin nhắn giải thích mà Duy Khang đã gửi đến.
- Tụi mày nói xem có phải tao thất bại lắm không?
Một người là bạn thân là chị em tốt của cô, một người là người anh họ mà cô yêu thương không khác gì anh ruột của mình thì bây giờ cô phải làm sao đây?
- Không sao đâu, đời còn dài trai còn nhiều mà.
Khả Hân ôm lấy cô bạn, rồi cả ba đứa ôm lấy nhau cùng cười cùng khóc kể nhau nghe về những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay nhưng tuyệt nhiên nữa chữ cũng không nhắc đến tên Duy Khang.
- Tao nói mày nghe C6 bọn tao trâu bò lắm, đợt trước thi thử cái An nó làm bài Ngoại ngữ có tầm 30 phút là xong rồi đó…
- Lớp tao tập vũ đạo mệt lắm, lại còn bắt học thêm Toán nữa chứ, ngày nào đến tiết cũng nghe bị chửi…
- Lớp tao cũng thế thôi, giáo viên của bọn tao cứ mở miệng là khen mấy mẹ bên Tự nhiên…
Rất lâu rất lâu sau này khi mọi người mới biết được lý do hai người chia tay năm đó thì không khỏi xót xa cho mối tình thời thanh xuân này. Mỗi người chỉ được chọn một lần, nếu đã đi sai sẽ không có cơ hội đi lại. Cũng như mối tình tươi đẹp năm đó của Hải Ân và Duy Khang, chỉ vì một quyển tập một cái ôm của người khác mà khiến cho mối tình tưởng chừng rất đẹp lại kết thúc trong nước mắt.
Tháng tư, anh họ của cô giành được giải Nhì học sinh giỏi Hóa cấp quốc gia chính thức không phải thi Đại học nữa, những tháng ngày sau này nếu không muốn cũng không cần đến trường chỉ cần tham gia kì thi tốt nghiệp là được.
Nhìn những con số đếm ngược ở cuối lớp mà Khả Hân không khỏi thở dài.
- Mày nói xem sau này chúng ta có thể tụ tập có còn đủ mặt như lúc 11 nữa không?
Chơi chung một nhóm, bây giờ hai người Hải Ân – Duy Khang thấy mặt nhau là đi đường vòng, thì thử nói xem sau này làm sao mà có cơ hội ngồi chung một bàn nữa?
- Sẽ có thôi… Tao tin những người yêu nhau đi một vòng rồi sẽ vẫn trở về bên nhau.
Bên ngoài trời đổ mưa rồi, là cơn mưa đầu tiên của năm nay.
86 ngày đếm ngược cho kì thi Đại học.
Cũng nữa năm rồi cô và anh không liên lạc với nhau, lần cuối cùng nói chuyện cùng nhau là Tết dương lịch lần nói chuyện đó cũng kết thúc chẳng vui vẻ gì. Có lẽ, có những chuyện nên kết thúc từ sớm càng lún sâu chỉ càng khiến cho bản thân chằng chịt những vết thương.
Những năm tháng sau này mỗi khi có ai đó hỏi cô mối tình đầu của cô là người như thế nào, trong tâm trí cô lại bất giác xuất hiện một cái tên – Huỳnh Quốc Khánh; chàng trai từng cố chấp gắp bằng được thỏ bông trong trung tâm thương mại cho cô; chàng trai hôm nào cũng đúng giờ sang hỏi mượn tập Văn của cô; chàng trai mà cô thích thầm rất nhiều năm…
27/6 kì thi THPT khép lại, khoảnh khắc ký xác nhận đã nộp xong bài thi Xã hội thì cũng là lúc thanh xuân tươi đẹp khép lại rồi. Mười hai năm đi học đổi lại một kì thi 420 phút, một tấm bằng tốt nghiệp… Và cả một câu tỏ tình không trọn vẹn.
Duy Khang thi Tự nhiên nên từ hôm qua đã thi xong, hôm nay mang danh nghĩa đến đoán em gái nhưng người mù cũng nhìn ra Duy Khang đến đây là muốn gặp Hải Ân.
- Đã lâu không gặp.
- Em làm bài tốt không?
Từng là một thời thanh xuân của nhau, nhưng đến cuối cùng khi gặp nhau cũng chỉ có thể dành cho nhau những câu khách sáo nhất.
20/7 năm đó kết quả Đại học được công bố cô, Hy và Khả Hân đều đã đỗ Học viện Báo chí và Tuyên truyền Hà Nội. Cô và Hân cùng học chuyên ngành Truyền thông đa phương tiện, Hy lại học chuyên ngành Báo chí. Hải Ân cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của Nhạc viện Thành phố Hồ Chính Minh, không từ mà biệt rời Hà Nội vào phía Nam xa xôi. Không lâu sau đó Duy Khang cũng rời Hà Nội vào Nam nhập học chuyên ngành Khoa học máy tính của Đại học Bách khoa Thành phố Hồ Chí Minh. Tuy Duy Khang chưa từng nói lý do tại sao lại đổi nguyện vọng Đại học và phút cuối chấp nhận rời xa nơi từ nhỏ mình lớn lên và miền Nam xa xôi nhưng dù là cô hay bà Hương đều biết vì sao anh rời xa nơi này để vào Nam.