Đang trong giờ kiểm tra toán, lớp tôi im lặng đến lạ khi thường sẽ có vài người trao đổi nhưng chắc các bạn không biết cô dạy toán lớp tôi coi rất gắt, ai có cử động gì mờ ám đều sẽ bị trừ điểm nên chẳng ai dám động đậy gì cả.
Hôm qua tôi đã ôn bài rất kĩ luôn nhưng sao nhìn vào cái đề nó lạ lắm..có một câu khó ghê ấy tôi ngồi suy nghĩ mãi vẫn chưa ra. Định hỏi bài vừa ngước mặt lên đã thấy cô liếc ngang liếc dọc tôi bỏ ngay cái ý định hỏi bài luôn.
Ngồi bên cạnh tôi ai đó đã làm xong và đặt bút xuống, tôi trố mắt quay qua nói nhỏ.
" Xong rồi á? "
" Ừm, mày làm được không? " Vì sợ cô nên bọn tôi chỉ dám thì thầm đủ để cả hai nghe thấy.
" Làm gần hết rồi nhưng mà câu 3 khó quá tao nghĩ chưa ra. "
" Cần tao giúp không? "
Lúc này mắt tôi sáng lên, đầu gật gật mỉm cười quay qua người kế bên.
" Gọi anh đi rồi tao chỉ cho. " Nụ cười tôi dập tắt ngay khi câu nói lọt thẳng vào tai.
" Mày khỏi. " Lườm nó một phát rồi suy nghĩ làm bài tiếp, người kia vẫn thong thả mà ngồi im.
Tôi còn để ý lâu lâu Vũ nó nhìn tôi một chút rồi quay sang hướng khác, sắp hết thời gian làm bài rồi trời ơi câu ba tận 1,5 điểm hôm trước cô có giảng nhưng lúc đó tôi không chú tâm nên giờ mới thế này, hối hận vl biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-va-em/3599253/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.