Trừ bố mẹ cùng tôi ra, tất cả người có mặt trong căn phòng này nghe được đoạn ghi âm kia sắc mặt đều đã trắng bệt.
Tố Linh vẫn không cam tâm, một mực chỉ tay vào mặt tôi quát mắng:
“Thứ hồ ly tinh nhà cô, cái đoạn ghi âm này chắc chắn là giả, đều do cô làm giả. Cô đừng hòng vu khống cho Bạch Liên nhà tôi, con tôi ngoan ngoãn lương thiện, thấy một con kiến còn không nỡ giết, chỉ có thứ đàn bà lẳng lơ học thói của hồ ly tinh như cô..”
-“Đủ rồi! bằng chứng rành rành, bây giờ dì còn có thể nói đó là giả nhưng nếu ghép vào video kia thì sao? Đừng nói lúc đó dì lại nói video đó cũng là giả.”
“Dì..Lục Phong, dì đều như mẹ con, chúng ta đều tận mắt chứng kiến con lớn lên từng ngày, có khác người làm mẹ là bao, con..có thể hay không chuyện này giúp dì một chút.”
-“Chuyện sáu năm trước còn chưa có rõ ràng, gây hiểu lầm cho nên mới thành ra cục diện như ngày hôm nay, dì Tố, dì nên khuyên Bạch Liên, đừng để gây ra thêm bất cứ sai lầm nào, ngày hôm nay chính là một bài học tốt.”
Coi như Lục Phong anh ta vẫn còn có chút lương tâm trỗi dậy, còn biết phân biệt phải trái.
Tôi: Dì Tố khoan hẵng vội, tôi còn nhiều bằng chứng lắm nha, để xem Bạch Liên nhà bà lương thiện ngoan ngoãn, hay là vợ chồng nhà bà một tâm đồng lòng.
Tố Linh: Cô có ý gì? Oan có đầu nợ có chủ, đừng có cái nắp nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2930093/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.