Lục Phong lần này thấy có bóng người đi tới, ngược lại cảm xúc trong mắt đã mất đi một vài tia hi vọng. Khi hắn thấy rõ đó là tôi, ánh mắt lại đột nhiên như được gắn đèn led, phát sáng tới chói mắt.
Dường như không tin rằng tôi thật sự chịu ra gặp hắn, Lục Phong dè dặt lắp bắp hỏi:
“Khiết Hạ, thật sự là em chịu ra gặp anh sao?”
-“Chậc, Lục Phong anh thật sự là phiền chết đi được, chẳng lẽ tôi đang làm ma đứng trước mặt anh chắc? gặp được rồi thì mau cút về đi, đừng ở đây làm người ta nghi ngờ thanh danh của tôi.”
“Anh..Khiết Hạ, hôm nay anh ở đây là muốn xin lỗi em, quỳ ở đây là muốn chuộc lỗi với em, sự tình ngày xưa đều do anh ngu xuẩn cho nên bị che mắt, cùng với thái độ ngày trước đối với em, thật xin lỗi.”
-“Đôi khi những chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, chuộc lỗi hay bù đắp đều chỉ là một cách thức giúp anh bớt áy náy và hối hận hơn, cũng chỉ làm cho cảm xúc của nạn nhân được xoa dịu lại, nó giống như một làn khói, chỉ che mắt được nhất thời, đến một lúc nào đó nó sẽ tan đi, cách thức này không giúp chữa lành vết thương hay vãn hồi quá khứ. Lục Phong, những gì bản thân anh đã làm ra, không thể xin lỗi rồi chuộc lỗi hay bù đắp để phủ nhận rằng việc đó đã xảy ra.”
“Ngoài việc xin lỗi và bù đắp cho em, anh không còn biết phải làm gì khác..”
-“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2930089/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.