Nói chuyện xong, Lục tổng và Lục phu nhân rất yên tâm giao phó con trai của họ cho tôi rồi ra về, gia đình tôi cũng không có bất kỳ lý do gì để ở lại.
Lục Phong tỉnh rồi, trời cũng sập tối.
“Khiết Hạ?”
-“Ừm?”
“Anh lại nằm mơ nữa à?, nếu không em làm sao có thể ở đây.”
-“Anh không mơ đâu, tôi đang ở đây, trong vài tháng tới tôi vẫn sẽ tiếp tục ở đây, chịu trách nhiệm với anh cho tới khi nào anh khỏi bệnh.”
Lục Phong ngơ người ra, dường như chưa load kịp, sau lại như một đứa trẻ được cho kẹo mà vui sướng cười khúc khích.
Tôi cảm thấy thật khó hiểu. Bản thân trúng đạn mà còn vui được ư?
“Anh thử nhớ lại xem lúc ở hiện trường đầu có bị đập trúng không? Hoặc là có các triệu chứng đau nhức ở vùng đầu?”
-“Không có, anh cảm thấy rất tốt, cũng không có triệu chứng gì cả.”
“Tôi cảm thấy anh có lẽ bị trúng đạn cho nên đầu bị hỏng rồi.”
-“???”
Trong phòng bệnh chỉ có hai chúng tôi, áp suất xung quanh ngượng nghịu thấy rõ.
Mặt Lục Phong càng ngày càng đỏ, đỏ lan tới tận mang tai, tôi luống cuống sợ hắn bị làm sao, đang định bấm nút gọi y tá tới.
“Anh bị sao thế? Vết thương có đau không? Hay là nhiễm trùng rồi? Phải gọi y tá thôi!”
-“Đừng..”
???
“Anh bị làm sao? Nói đi chứ.”
-“Anh..muốn đi vệ sinh, em đỡ anh dậy là được.”
“À, bác sĩ nói vết thương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2929939/chuong-25.html