Lục Phong không cười nữa, da mặt căng ra, không khí trong xe bỗng chốc trùng xuống.
“Khiết Hạ, anh đã từng nói, em chỉ có thể có một người chồng tương lai là anh, cũng chỉ có thể lấy anh. Cho nên về việc em có ai lấy hay không, em không cần bận tâm nữa.”
-“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, tôi không muốn lấy anh, cũng sẽ không lấy anh. Việc này anh nhớ cho kĩ, về sau tôi không muốn nhắc lại, đừng hao tâm tổn sức vào tôi nữa. Không có kết quả.”
Dáng vẻ hắn vẫn điềm tĩnh, không có biểu cảm gì, chỉ đáp lại một câu không đầu không đuôi:
“Chuyện sau này không phải là thứ em có thể nói trước được.”
Tôi tức giận, lần này là thất sự tức giận.
“Lục Phong! Tại sao bốn năm trước anh thương tổn tôi anh lại không nói như vậy đi? Bây giờ ở đây làm bộ làm tịch thành dáng vẻ đứng đắn cho ai xem chứ? Từ đầu đến cuối, người sai đều là anh, người cầm dao đâm tôi ngàn nhát vạn nhát đều là anh! nhưng bốn năm anh lại có thể điềm nhiên như bản thân mình là thánh nhân trong sạch mà ngồi ở đây đeo bám lấy tôi, định đoạt cuộc đời tôi! Anh có cái quyền gì?”
Lục Phong nghe đến khóe miệng giật giật, không kiềm chế nổi, quát lại tôi:
“Em quên đi quá khứ không được sao! Đều đã qua cả rồi!”
-“Anh nói thật buồn cười, anh đem tôi ngần ấy năm làm thú vui tiêu khiển, chán rồi lại biến tôi thành trò cười. Năm ấy anh ỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2929928/chuong-31.html