Mua xong ba vé phim hoạt hình “Chú gấu Boonie”, Niên Niên mấy ngày ở Bắc Kinh có nhìn thấy hai con gấu này trên TV nhà bà cô, cũng có vẻ khá thích. Tới rạp chiếu phim đợi một lúc thì phòng mà họ xem được vào, Trì Lập Đông để Hạ Nhạc và Niên Niên vào trước, nói bản thân có việc phải đi tìm Lý Đường một lát. Hạ Nhạc hỏi: “Còn chưa tới mười phút nữa là mở đầu rồi, anh lại đi tìm anh ta làm gì?” Trì Lập Đông giấu giấu diếm diếm nói: “Là…Chuyện rất quan trọng.” Niên Niên ôm hộp bắp rang bơ trên người vẫy tay với Trì Lập Đông nói: “Vậy đi nhanh rồi về nhé.” Trì Lập Đông và Hạ Nhạc đều nở nụ cười. Hạ Nhạc cũng nói: “Còn không mau đi đi.” Sắp tới năm mới rồi, sự nhiệt tình tập thể hình của mọi người cũng giảm, phòng tập thể hình có hơi quạnh quẽ, Lý Đường thích náo nhiệt còn thích cả tiền nữa, mấy ngày này rạp chiếu phim nhiều khách hàng nên mấy ngày hắn ta đều ở rạp chiếu phim đếm tiền. Hắn ta đưa Trì Lập Đông tới xem khu chiếu phim VIP kia, từ cửa phòng cháy lặng lẽ đi vào là một sảnh nhỏ, có ba mươi chỗ ngồi, đều là sắp xếp sô pha bậc nhất, gần như sắp đầy cả khu. Sau khi đi ra, Lý Đường hỏi: “Cậu chê nhỏ không? Còn có một sảnh lớn hơn chút đấy.” Trì Lập Đông nói: “Tôi cảm thấy như này vừa vặn rồi.” Lý Đường nói: “Quyết định ngày nào chưa?” Trì Lập Đông bị kích động nói: “Thì tối mùng năm tháng này luôn, bố mẹ cậu ấy và mẹ tôi cùng ăn cơm với nhau, ăn xong thì cùng nhau tới đây xem phim, xem xong thì tôi làm chuyện này luôn. Vừa nãy chiếu cái gì thế? Hình như có Cát Ưu à?” Lý Đường nói: “Nhất bộ chi dao”, của đạo diễn Khương Văn ấy.” Trì Lập Đông: “Vậy thì xem bộ đó đi, Hạ Nhạc cũng thích Khương Văn.” Lý Đường: “Thôi đừng, bộ này… Tôi nói không hay đâu, dù sao tôi xem cũng không hiểu, danh tiếng với người xem cũng bình thường, cậu phải đưa phụ huynh tới thì xem “Trí Thủ Uy Hổ Sơn” đi, Từ Khắc quay đấy, hợp gu người lớn, hai người xem cũng không cảm thấy không thú vị đâu, còn có phải chuẩn bị cho cậu gì khác không? Sắp xếp cánh hoa rơi trên không hay thổi bóng bay gì đó không? Chỗ tôi cái gì cũng có thể làm được.” Trì Lập Đông cười nói: “Không cần rắc rối, Hạ Nhạc cũng không thích.” Lý Đường lại hỏi: “Cần diễn viên quần chúng không? Nhân viên của tôi ở đây cứ gọi là tới.” Trì Lập Đông nói: “Cũng không cần, tôi định sẽ mời mấy bạn học của cậu ấy tới, chỗ này gần như có thể ngồi nửa người rồi, không cần diễn viên quần chúng, mời những người quen biết làm chứng được rồi.” Có một cảm giác đầy nghi lễ trong tim hắn, thành thật nói: “Như vậy cũng đủ rồi.” Lý Đường: “…Trì Tử, như này không giống cậu gì cả.” Trì Lập Đông ngại ngùng nói: “Tình yêu rất kỳ diệu mà, cậu cũng nhanh tìm một người để yêu đương đi.” Lý Đường cười khổ nói: “Làm gì dễ tìm như thế, tôi có lẽ không có vận may yêu đương đâu.” Trì Lập Đông không phải muốn sát muối vào vết thương của hắn ta, thật sự không nhịn được khoe khoang nói: “Vận may đúng là rất quan trọng, trước khi Hạ Nhạc quay về, tôi còn luôn cảm thấy cả đời này cũng chỉ thế này thôi, nhiều năm như vậy… tôi cũng biết, không nói được. Hạ Nhạc đồng ý đợi tôi, nắm được vận may này đi mua xổ số có lẽ tôi sẽ thành nhà giàu luôn đấy.” Lý Đường nhíu mày nói: “Cậu ta đợi cậu? Nói thế nào?” Trì Lập Đông nói: “Lúc còn đi học chúng tôi ở bên nhau sau đó chia cách, cậu ấy vẫn luôn không yêu đương, luôn đợi tôi.” Lý Đường lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, giống như nghe được chuyện gì làm hắn khó tin lắm. Trì Lập Đông có hơi ngại nói: “Tôi nói nhiều rồi. Cậu nhanh đi làm việc đi, tôi cũng quay về xem phim đây.” Hắn muốn đi, bỗng dưng cảm giác ánh mắt Lý Đường nhìn hắn rất kỳ quái, là ánh mặt từ trước tới giờ Lý Đường chưa từng để lộ, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng tích cực bày mưu tính kế của hắn ban nãy, giống như trở thành một người khác. Nhưng lúc hắn nhìn kỹ thì Lý Đường vẫn là bộ dáng cười hì hì ban đầu nói: “Đi xem đi, xem xong thì cùng nhau ăn bữa cơm.” “Chú gấu Boonie” đã bắt đầu chiếu phim rồi, Trì Lập Đông nương theo ánh sáng trên màn hình đi vào, đến hàng cuối cùng cũng không đi vào mà ngồi vào vị trí trống. Bởi vì dáng người hắn quá cao, ngồi bất cứ hàng nào phía trước sẽ chắn tầm nhìn của hàng phía sau, cho nên mỗi lần xem phim đều mua vé hàng cuối. Hạ Nhạc và Niên Niên ngồi ở hàng giữa, còn để một vị trí trống cho Trì Lập Đông, Niên Niên xem phim hoạt hình rất chăm chú, không nhìn tới bên này, Hạ Nhạc thì chú ý tới Trì Lập Đông quay đầu nhìn hắn. Trì Lập Đông khoát tay với cậu lại chỉ lên màn hình tỏ vẻ không đi vào để tránh quầy rầy những người khác. Trước đây chưa từng xem phim hoạt hình, Trì Lập Đông chỉ biết tên của hai con gấu được nhân cách hóa này, muốn để Niên Niên xem, hắn đã chuẩn bị ngủ gà ngủ gật rồi, không ngờ tới có hơi thú vị. Cũng có thể là tâm trạng của hắn rất tốt. Con người đối với cái nhìn về bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào đều sẽ trực tiếp bị tâm trạng ảnh hưởng. Phim kết thúc, đèn mở lên, mọi người rời đi. Trì Lập Đông đứng ở một lối đi nhỏ chờ. Hạ Nhạc dẫn Niên Niên đi ra còn cách vài bước nữa là tới trước mặt Trì Lập Đông, Niên Niên đã tự mình chạy tới, ôm lấy chân của Trì Lập Đông, Trì Lập Đông liền bế bé lên, một trước một sau cùng Hạ Nhạc ra ngoài. Sau khi đi ra thì nói: “Lý Đường nói muốn cùng nhau ăn cơm tối.” Trì Lập Đông nói: “Em có muốn đi không?” Hạ Nhạc nói: “Anh tự mình hẹn với anh ta hôm khác đi, hôm nay thì thôi, Niên Niên chơi cả ngày rồi nên về sớm một chút để ngủ.” Niên Niên nhoài người trên vai Trì Lập Đông mạnh miệng nói: “Con không mệt đâu.” Hạ Nhạc đe dọa nói: “Trẻ nhỏ ngủ muộn sẽ không cao được đâu.” Niên Niên lại nói: “Nhưng mà bố và mẹ đều rất cao mà, con nhất định cũng sẽ cao.” Hạ Nhạc: “…” Trì Lập Đông không hiểu gì còn khen bé: “Niên Niên thật giỏi quá còn hiểu gen di truyền cơ.” Thế là bị Hạ Nhạc đá một cước. Ba người cùng nhau tới văn phòng của Lý Đường, gặp mặt hoãn lại bữa cơm này, bày tỏ hôm khác hẹn sau. Lần này càng làm Lý Đường bất ngờ là Niên Niên. Trì Lập Đông không nói cùng xem phim với Hạ Nhạc còn có một đứa trẻ, Lý Đường vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của Niên Niên. Hạ Nhạc bình tĩnh giới thiệu: “Đây là con của tôi.” Niên Niên: “Cháu chào chú.” “Chào cháu, chào cháu.” Lý Đường nhìn kỹ mặt Niên Niên, trên mặt lộ ra sự sửng sốt. Đoạn phim quảng cáo phim chiếu tết trong sảnh ngoài bỗng rộn rã tiếng chiêng và tiếng trống, Trì Lập Đông nhỏ giọng nói với Lý Đường: “Là cháu ngoại.” Lý Đường: “…À à.” Hắn ta tiễn ba người Trì Lập Đông ra ngoài có hơi không yên lòng. Trì Lập Đông cho là hắn ta bận nên nói: “Cậu mau trở về làm việc tiếp đi, không dám chậm trễ thời gian của cậu đâu.” Rạp chiếu phim cửa sổ không nhìn được bên ngoài, đi ra mới phát hiện ở ngoài vậy mà có tuyết rơi rồi. Từ đây trở về chỗ ở của Hạ Nhạc và Trì Lập Đông rất gần nhưng mà về nhà dì của Hạ Nhạc có hơi xa. Hạ Nhạc gọi điện cho bố mẹ nói tối nay Niên Niên không về ở lại đây ngủ. Niên Niên rất vui vẻ, buổi tối sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ thu đông, lăn qua lăn lại trên giường, chơi đùa với Trì Lập Đông, Hạ Nhạc nói mấy lần cũng không có tác dụng mới tức giận mắng cho Niên Niên và Trì Lập Đông một trận. Trì Lập Đông và Niên Niên đều ngồi ngay ngắn lại, một người thì hai chân ngắn ngắn, một người thì lông mọc đầy hai chân, đều cúi đầu không dám lên tiếng. Niên Niên trộm nhìn Trì Lập Đông. Trì Lập Đông chỉ đành dũng cảm ngẩng đầu nói: “Hạ Nhạc, em đừng như vậy, trẻ con hiếm khi vui thế mà.” Hạ Nhạc tức giận nói: “Vui vẻ thì không có phép tắc gì à?” Trì Lập Đông lập tức đi theo giặc nói: “Niên Niên chúng ta đi ngủ thôi.” Niên Niên tủi thân mà nằm xuống, không vui vẻ mà dùng chăn che mặt. Hạ Nhạc càng tức giận nói: “Con học cái kiểu giở trò ở đâu đấy hả?” Trì Lập Đông: “Được rồi, được rồi mà…” Hạ Nhạc nói: “Đều là tại anh mấy ngày nay chiều nó đấy, nó ỷ vào bản thân là trẻ con nên muốn làm cái gì thì làm à?” Trì Lập Đông: “Là lỗi của anh, em cứ nói anh…” Hạ Nhạc: “Anh đừng có nói chuyện, trẻ nhỏ cũng không có đặc quyền phạm sai lầm. Mặc dù là phê bình nhưng tính khí Hạ Nhạc không giống bình thường, không lớn tiếng mà chỉ nói đạo lý thôi. Niên Niên khóc hu hu ở trong chăn. Trì Lập Đông không chịu nổi nữa, nháy mắt với Hạ Nhạc, ám chỉ là được rồi. Hạ Nhạc cũng hơi bất ngờ. Niên Niên không thích khóc. Niên Niên kéo chăn xuống lộ ra cái mặt đang khóc nói: “Xin lỗi, đây là lỗi của con.” Hạ Nhạc: “…” Trì Lập Đông mềm lòng không thôi ôm Niên Niên lại, vỗ lưng bé vỗ về nói: “Được rồi được rồi, biết sai thì tốt rồi.” Niên Niên vừa khóc vừa nhìn Hạ Nhạc. Biết Hạ Nhạc mới là người quản lý. Hạ Nhạc nói: “Được rồi, biết sai thì sửa, lần sau không được tái phạm nữa.” Niên Niên nói: “Con nhớ rồi.” Rồi thút tha thút thít nói: “Lần đầu tiên con ngủ với ba mẹ, con vui quá không phải cố ý không nghe lời đâu.” Hạ Nhạc: “…” Trì Lập Đông: “…” Sau khi tắt điện một lúc lâu. Niên Niên nằm giữa giường ngủ rất ngon. Hạ Nhạc và Trì Lập Đông nằm hai bên. Hai người cách nhau bởi Niên Niên, ở trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của đối phương.” Hạ Nhạc nói: “Em không muốn xa cách Niên Niên.” Trì Lập Đông vui vẻ nói: “Vậy chúng ta giữ bé lại Bắc Kinh đi.” Bình thường nếu như công việc của hai người bận thì mẹ của hắn có thể trông giúp, vừa hay bà cũng thích Niên Niên. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng ngọt như đường mật, hắn có con, đứa con thật sự! Còn muốn cùng chung sống với đứa trẻ! Hạ Nhạc nói: “Không được, bố mẹ em không thể nào đồng ý để Niên Niên ở lại đấy, giáo dục là cùng lúc, bọn họ cũng không muốn xa Niên Niên.” Trì Lập Đông: “Vậy… phải làm sao bây giờ?” Hạ Nhạc im lặng một hồi mới nói: “Em từ chức qua bên kia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]