Chương trước
Chương sau
Chỉ còn một tuần nữa là đến trận đấu nghiệp dư, Trì Lập Đông liền đi đến câu lạc bộ, cũng không chơi bao cát nữa mà bắt đầu luyện tập thực chiến.
Hạ Nhạc tập thể dục ở bên phòng gym kia lúc kết thúc sẽ đến thăm hắn, nhìn thấy liền kinh hãi tới mức nhảy dựng lên. ---Đọc FULL tại truyentop.net---
Thanh niên cùng đánh với Trì Lập Đông, thể hình cũng không có mấy khác biệt so với hắn, lực đạo lúc xuất quyền rất mạnh, góc độ cũng rất hiểm, có vẻ như không giống luyện tập mà giống như muốn chiến đấu tới chết, thập phần tàn nhẫn.
Có một thành viên của câu lạc bộ tạm thời thay mặt cho trọng tài, ở bên cạnh cầm cái kẹp tỉ số.
Hạ Nhạc nhìn thoáng qua điểm số trước mắt, Trì Lập Đông đang dẫn trước không ít điểm.
Lý Đường cũng chắp tay sau lưng đứng bên cạnh xem, liền chào hỏi: “Tiểu Hạ.”
Hạ Nhạc cũng gật đầu: “Lý tổng.” ---Đọc FULL tại truyentop.net---
Lý Đường hòa nhã nói: “Đừng gọi xa cách như vậy, gọi Lý Đường là được rồi.”
Hạ Nhạc chỉ cười cười, hỏi: “Người bồi luyện này tìm ở đâu vậy? Nhìn hơi lạ mặt, hẳn là không phải hội viên trong câu lạc bộ đi?”
Lý Đường nhàn nhạt trả lời: “Tôi tìm từ bên ngoài.”
Hạ Nhạc nói: “Cái võ quán ngầm kia của anh sao?”
Lý Đường nghe xong liền ngẩn ra một chút, chợt cười rộ lên.
Người này, ngày thường nhìn qua thì có vẻ cứ hi hi ha ha, giống như người trời sinh đã ngốc bạch ngọt, nhưng mà những người quen hắn ta đều biết, hắn không phải.
Cuộc đời của hắn ta, tùy tiện lấy ra một đoạn liền có thể viết thành một kịch bản phim mấy trăm tập cực kỳ hấp dẫn.
Lý Đường không giống như Trì Lập Đông, hắn trở thành vận động viên không phải là vì có sẵn thiên phú hay niềm đam mê gì về lĩnh vực này, mà là vì mưu sinh. Hắn ta không phải là người Bắc Kinh, nhà hắn ở vùng nông thôn xa xôi, gia cảnh không mấy khá giả, cơ duyên trùng hợp luyện Tán thủ, một quyền một quyền đều từ huyện nhỏ tiến vào cấp thành phố, sau đó lại vào được đội của tỉnh, cuối cùng đặt chân vào đội tuyển quốc gia, từ gà quê hóa thành phượng hoàng, một bước lên trời, hoàn toàn thay vận đổi mệnh…….. Tiếc thay lại đắc tội người, bị hắt một thân nước bẩn, cuối cùng hắn ta bị đội tuyển khai trừ, trong một đêm từ đỉnh cao danh vọng ngã xuống vũng bùn bẩn thỉu.
Lúc ấy, mọi người đều cảm thấy hắn xong đời rồi. Tuy nhiên hắn ta trong tình cảnh ấy cũng không nói gì, tự mình thu thập đồ đạc rời khỏi đội ngũ, nhanh chóng mua vé tàu trở về quê ngay trong đêm, lúc đó cũng chỉ có mình Trì Lập Đông đến tiễn hắn.
Hai năm sau, Trì Lập Đông cũng rút lui khỏi giới Tán thủ. Lại quay về trường, học hai năm nghiên cứu sinh.
Trong mấy năm đó, không ai có tin tức gì về Lý Đường, dường như con người này đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.
Sau này Lý Đường xuất hiện trở lại, đúng vào thời điểm ông Trì vì bệnh nặng mà qua đời, trong nhà đang rối loạn hết cả lên.
Hắn liền ngay cả vốn của mình cũng đem cho Trì Lập Đông, khi ông Trì trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn luôn bồi ở trong phòng bệnh.
Trì Lập Đông gặp phải chuyện lớn như thế lại không hề chuẩn bị, như một cú sốc đột nhiên giáng vào người khiến hắn trở tay không kịp. Công việc trong gia tộc phức tạp vô cùng, anh em họ hàng lại không hề muốn tới hỗ trợ, chỉ đứng ngoài mang tâm tình xem náo nhiệt. Còn bà Trì sống trong nhung lụa, được ông Trì nâng niu trong lòng bàn tay, căn bản cũng không phải là người thích hợp để đứng ra quán xuyến công việc.
Vương Tề cũng muốn giúp đỡ hắn, nhưng lại chưa từng trải qua những việc này nên gặp nhiều trở ngại, lòng có dư mà lực lại không đủ. Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt trong đám tang của ông Trì, đều là một tay Lý Đường giúp đỡ.
Chờ Trì Lập Đông thoát ra khỏi nỗi đau mất cha, mới biết được Lý Đường mấy năm nay thế mà chưa từng rời khỏi Bắc Kinh, làm việc trong một võ quán ngầm trong giới hắc đạo, kiếm đủ tiền, tự mở phòng tập đầu tiên cho riêng mình.
Năm nay, Lý Đường tiếp nhận quyền quản lý võ quán ngầm kia, từ một võ sĩ có máu mặt trong giới võ thuật mười mấy năm trước, trở thành ông chủ của một võ quán.
Chuyện này, từ đâu mà Hạ Nhạc lại có thể biết được? Rất đơn giản, chính là Trì Lập Đông nói cho cậu ấy biết.
Lý Đường cho dù mắt có mù cũng nhìn ra được quan hệ giữa hai người họ đã thay đổi.
Hắn không hiểu Hạ Nhạc, nhưng lại hiểu rất rõ con người Trì Lập Đông, hắn thấy được Trì Lập Đông đã dần dần mở lòng.
Nhưng mà, Hạ Nhạc này………….
Trên đài luyện tập, Trì Lập Đông xoay người một cách ngoạn mục, sau đó nhanh chóng giơ chân đá vào bụng đối thủ, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Người làm trọng tài hét lên: “Đòn đánh ba điểm!”Lại kêu lên thêm một lần nữa: “Ba điểm!”
Trong một vòng đấu, người chơi nào hoàn thành đòn đánh ba điểm sẽ giành chiến thắng trong cả trận đấu.
Chàng thanh niên bồi luyện cùng vốn còn muốn tiến công, nhưng sau khi nghe vậy liền giơ hai tay lên, cười nói: “Trì ca thật lợi hại, tôi thua rồi.”
Trì Lập Đông lại cụng vai hắn một cái, hai người mỗi người từ một bên lôi đài bước xuống.
Hạ Nhạc cầm bình nước đưa qua, Trì Lập Đông nhanh nhẹn đón lấy, mở ra tu ừng ừng, lại nhìn thấy sắc mặt Hạ Nhạc có vẻ không tốt lắm, vội vàng nói: “Không có việc gì, chính là nghe tiếng lớn vậy thôi, kỳ thật không đau chút nào.”
Hạ Nhạc không vui nói: “Người bồi luyện này cũng quá……..”
Chưa kịp nói hết câu, Lý Đường không nhanh không chậm mà xen vào nói: “Trì tử, xem bản phát lại không? Hôm nay cũng đều quay lại hết cả rồi.”
Trì Lập Đông gật đầu: “Gửi cho tôi, về nhà từ từ xem.”
Lý Đường giơ tay lên làm ký hiệu “OK”, rồi quay đi.
Rời khỏi câu lạc bộ, hai người cùng nhau đi ăn tối.
Do vận động liên tục với cường độ lớn nên Trì Lập Đông cũng tiêu hao năng lượng nhiều, lượng cơm nạp vào cơ thể cũng tăng lên nhanh chóng, hai người ăn lượng cơm dành cho bốn người còn không dư lại bao nhiêu.
Hơn nữa cường độ huấn luyện cao sẽ nhanh chóng dùng hết Endorphin* trong cơ bắp, chỉ còn lại oxy, nên lượng endorphin trong cơ thể cũng tiết ra rất nhiều.
* Endorphin: có tính năng chính là ức chế sự truyền tín hiệu đau.
Vì lý do này nên vận động viên Trì Lập Đông ở một số chuyện nào đó tinh lực vẫn luôn rất tràn trề.
Tấm lưng mềm mại của Hạ Nhạc bị đè trên gạch tường phòng tắm, một mảnh lạnh lẽo, cặp xương hồ điệp hoàn hảo cũng bị chà qua chà lại đến mức đỏ bừng hết cả lên, may mắn là không có trầy da.
Trì Lập Đông thấy thế liền áy náy nói: “Anh không chú ý, sao em không nói?”
Hốc mắt Hạ Nhạc còn phủ một tầng nước mắt, nhắm mắt lại một nửa, nói: “Vừa rồi em cũng không chú ý.”
Trì Lập Đông mặt dày bồi thêm một câu: “Có phải rất thoải mái không?”
Hạ Nhạc mắng: “Cút.”
Trì Lập Đông ngoan ngoãn đáp ứng: “Được, lăn* ngay đây.” Hắn ôm lấy Hạ Nhạc, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, vừa lăn vừa hôn lên mặt Hạ Nhạc mấy cái liền.
* Từ cút/cổn (滾) trong tiếng Trung còn có nghĩa là lăn.
Hạ Nhạc bị hắn lăn đến mức có chút chóng mặt, dở khóc dở cười nói: “Ngừng! Anh có phải là đồ ngốc hay không!?”
Trì Lập Đông nghe lời dừng lại, cũng không nói thêm lời nào, dùng cả tứ chi mà quấn lấy Hạ Nhạc, hôn lấy hôn để lên mặt và cần cổ thon dài của cậu.
Giống như một chú chó lớn được nuôi trong nhà, nhiệt tình thể hiện tình yêu của mình dành cho chủ nhân.
Hạ Nhạc vuốt ve mái tóc mềm mại của Trì Lập Đông, nhẹ nhàng nói: “Năm nay thi đấu nghiệp dư xong, năm sau đừng tham gia nữa.”
Trì Lập Đông nghi vấn, hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Biểu tình của Hạ Nhạc trở nên hơi lo lắng: “Hôm nay xem anh đánh nhau ở trên đài, trong lòng đặc biệt……” Cậu khựng lại một chút, nuốt lời định nói xuống, sửa miệng: “Anh cũng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Cả người Trì Lập Đông uể oải, làm ra bộ dáng thất vọng đến cùng cực: “A, này là chê anh già rồi sao?”
Hạ Nhạc liếc hắn, nói: “Anh xem cơ bụng của anh đi, còn có thể so sánh với trước kia được à?”
Nếu như hồi nãy vẻ uể oải trên mặt Trì Lập Đông là giả thì bây giờ là thật, hắn nắm lấy cánh tay Hạ Nhạc sờ vào cơ bụng của chính mình, mặt dày nói: “Cũng còn tốt mà, có thể sờ ra tám khối cơ bụng nha.”
Hạ Nhạc trách móc: “Có cơ bụng là có thể liều mạng cùng người sao? Mạng anh là của ai thế?”
Trì Lập Đông cười rộ lên, nghĩ cũng không nghĩ mà tiếp lời một cách trơn tru: “Là của em.”
Hạ Nhạc nói: “Năm sau đừng đánh nữa, em không thích.”
Trì Lập Đông nhìn cậu, nhanh chóng đáp ứng: “Được, tất cả đều nghe em.”
Hai người tự nhiên mà tiếp tục nụ hôn ngọt ngào.
Trì Lập Đông còn chưa đã thèm, liền cắn lấy lỗ tai Hạ Nhạc nói những lời thô tục.
Đêm khuya.
Trì Lập Đông nhận được một cú điện thoại. Là từ Thiên Tân gọi tới.
Đại lý địa phương ở Thiên Tân, cha vợ của giám đốc Triệu, Giang lão tiên sinh đã qua đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.