Mười hai năm, hơn bốn nghìn ngày, Hạ Nhạc vẫn chưa từng thôi nghĩ về hắn. Trong lòng Trì Lập Đông khổ sở không nói nên lời. Hạ Nhạc phải trả giá, cũng chính là thứ hắn đã bỏ lỡ.
“Anh không vui sao?” Hạ Nhạc nhạy bén nói.
Trì Lập Đông đáp lời: “ Không có, rất vui.”
Hạ Nhạc đẩy hắn ra, bước xuống giường, khoác lên người bộ áo ngủ bằng lụa màu đen, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng không đóng, bên trong vang lên tiếng róc rách.
Trì Lập Đông nghe thấy, cổ họng có chút khô khan, bèn hỏi: “Ngày mai mấy giờ lên máy bay?”
Tiếng xả nước vọng lại, Hạ Nhạc đáp: “Mười một giờ.”
Trì Lập Đông tiếp lời: “Tôi tiễn cậu ra sân bay.”
Bước ra từ phòng vệ sinh, Hạ Nhạc hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
Áo ngủ của cậu không có buộc dây lưng.
Trì Lập Đông: “……”
Hạ Nhạc tiếp tục hỏi: “Đẹp không?”
Trì Lập Đông: “…… Đẹp.”
Hạ Nhạc bước đến gần, quỳ một gối xuống bên cạnh giường, một tay đặt trên mái tóc của Trì Lập Đông, nhẹ giọng nói: “Của anh cả đấy.”
Trì Lập Đông cảm thấy chính mình không khác con chó hoang khát tình là mấy. Mỗi một ánh mắt, một lời nói của Hạ Nhạc, đều khiến hắn phát cuồng. Hạ Nhạc rất đẹp, cũng rất sạch sẽ.
Trì Lập Đông đi súc miệng, xong xuôi lại trở về ngồi trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhạc đang thở dốc vào lòng.
Hạ Nhạc vui sướng, ôm chầm lấy hắn, gọi: “Trì tử.”
Trì Lập Đông sửa lại: “Gọi anh.”
Hạ Nhạc bướng bỉnh: “Trì tử Trì tử Trì Trì tử.”
Cả nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-ngay-dong/1077799/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.