Khi đã ngồi trong quán cà phê mình hỏi anh Nam: “Sao anh biết em ở đây mà tìm?”
Anh Nam cho cốc cà phê lên miệng, uống một hớp rồi vừa nhìn phố phường bên ngoài vừa chậm rãi nói: “Anh hỏi bé quản lý của em, một khi đã muốn thì sẽ có cách thôi.”
Chợt quay qua mình, anh hỏi: “Em quen cậu bác sĩ lúc nãy hả?”
Mình thoáng bối rối rồi gật đầu: “Vâng...bọn em là bạn...”
Anh Nam chợt nhìn vào mắt mình, ánh mắt xoáy sâu như muốn nhìn thấu tâm can. Chợt anh bật cười: “Chắc anh đa nghi quá rồi.”
Vừa nói anh vừa với tay xoa đầu mình, mình gạt tay anh ra càu nhàu: “Em lớn rồi, anh đừng làm thế nữa?”
“Đối với anh thì em vẫn luôn là cô bé ngày nào, đôi mắt ngây thơ, đứng giữa đường phố Sài gòn trông như chú nai vàng ngơ ngác.”
Mình cũng mỉm cười hồi tưởng lại quãng thời gian khó khăn đó. Anh Nam đã bên cạnh và giúp đỡ mình rất nhiều. Đối với mình, đã từ lâu anh như thể là người thân vậy. Anh Nam nói tiếp: “Em định bao giờ quay lại Sài Gòn?”
“Với tình hình này chắc em phải ở lại đến khi bố ổn, hơn nữa em cũng đang có ý định mở thêm chi nhánh của Magic Beauty ở Hà Nội. Nhân dịp này em muốn tìm hiểu thêm về thị trường.”
“Chắc anh cũng phải sắp xếp lại công việc.”Anh Nam nháy mắt.
Hôm đó anh Nam dẫn mình đi thuê phòng để tiện lưu lại lâu dài. Mình thuê một căn chung cư mini hai phòng ngủ để mẹ còn lui tới nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-dau-mua/192233/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.