Cũng chả biết không gian hay thời gian xung quanh bọn mình đã xoay vần như thế nào, chỉ biết là rất lâu sau thì bọn mình buông nhau ra. Mình xấu hổ đánh nhẹ vào vai Khôi: “Cậu thật đê tiện.”
Khôi cầm lấy tay mình áp luôn vào má, cậu nheo nheo mắt cười tinh quái: “Cao thủ không bằng tranh thủ mà.”
Hai đứa ngồi xuống cạnh bờ hồ. Mình khẽ tựa đầu vào bờ ngực Khôi, nghe rõ cả từng nhịp đập con tim của cậu. Khôi lấy Headphone từ trong túi áo rồi nhét vào một bên tai mình.
Mặt nước lóng lánh, gió thổi nhè nhẹ, bên tai vang lên giọng hát ngọt ngào trầm ấm:
“Đời bao buồn vui
Ngày tháng đưa ta về đâu
Người ơi
Nếu trong cuộc đời thiếu vắng
Một tình yêu
Nếu trong đời anh thiếu em
Từng đêm
Nhạc ru tiếng hát chơi vơi
Hỡi em
Đời đã cho ta gặp nhau
Từ đây
Trái tim hao gầy
Những tháng năm chờ mong
Biết chăng lòng anh đã bao ngày
Người ơi xin lặng nghe
Này con tim anh muốn nói
Tình yêu đó riêng cho em
Một đời mãi không quên
Bài hát tặng em
Mối tình khát khao
Đời bao giông tố
Đời nhiều chông gai
Anh vẫn yêu
Tình yêu có em thôi
Đến suốt đời…”
Giọng hát của Lam Trường khi nhẹ nhàng dịu ngọt khi mạnh mẽ sục sôi. Mình chỉ ước thời gian ngừng đọng ngay tại khoảnh khắc này.
Tối hôm đó về phòng mình không hề ngủ được, hai má vẫn nóng phừng vì xấu hổ và cảm xúc lúc bên hồ dường như vẫn vẹn nguyên. Mình quyết định sẽ gạt bỏ đi những lo âu và phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-dau-mua/192229/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.