Mình nhào tới ôm lấy Khôi gào lên kinh hoàng.
Máu từ vết thương tuôn trào như không thể ngừng lại, lêng láng cả một vùng. Khôi mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng không thể thốt nên lời.
Mọi người xung quanh kéo mình ra nhưng mình vẫn ôm rịt lấy cậu ấy vật vã gào trong đau đớn: “Đừng mà... anh ơi đừng bỏ em mà... anh ơi...ĐỪNG...”
Đôi mắt Khôi gắng gượng mở ra, đôi tay đầy máu cố vươn về phía mình. Máu vẫn không ngừng chảy, và sự sống của cậu dường như đang leo lắt như ngọn đèn dầu trước gió.
Tại sao khi mọi rào cản được gỡ bỏ thì lại xảy ra cớ sự này. Tại sao vì mình Khôi lại phải gánh chịu biết bao đau đớn và tổn thương như vậy?
Những dòng ký ức như một thước phim quay chậm dần trôi về.
Kỷ niệm ngày đầu gặp nhau với túi chè đổ tung toé cùng khuôn mặt hốt hoảng của cậu ấy.
Ngày cậu ấy tặng cho Quân một cú đấm khi mình bị Quân phản bội.
Ngày cậu đặt headphone bên tai mình xoa dịu trái tim tổn thương của mình giữa trời mưa tầm tã.
Ngày cậu xuất hiện như vị cứu tinh giải vây giúp mình tại buổi họp lớp.
Ngày hai đứa có nụ hôn đầu chớp nhoáng giữa đêm mưa đầy kỷ niệm.
Ngày hai đứa chính thức đến với nhau cùng nụ hôn mãnh liệt bên hồ.
Ngày mình đau đớn rời xa cậu ấy vì những hiểu lầm và tổn thương.
Ngày hai đứa gặp lại mà như hai người xa lạ.
Ngày cậu ấy hát lên bài hát kỷ niệm với ánh mắt nồng nàn, rực cháy chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-dau-mua/1405348/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.