Trung Kiên nghe Thùy Dung chào vậy thì không quen cho lắm nhưng tính ra cô cũng kém anh 17 tuổi thì gọi sao cũng được. Anh húng hắng lên tiếng dặn dò cô vài việc rồi định đi làm ngay sau đó thì đúng lúc Bảo An thức giấc.
Con bé được bác Thái bế ra khỏi phòng trong trạng thái buồn bã, mếu máo nhưng khi nó nhìn thấy người nó mong ngóng bấy lâu xuất hiện trước mặt thì mắt nó sáng lên, vội vàng rời khỏi người bác Thái chạy cái vèo tới chỗ Thùy Dung ôm chầm lấy.
Trước cảnh này ai cũng mắt chữ O, miệng chữ A, thật sự không thể nghĩ rằng Bảo An lại tỏ ra thân thiết với Thùy Dung ngay như vậy, rõ là mới chỉ gặp một lần mà thời gian gặp từ đó tính đến nay cũng được vài tháng rồi mà con bé cứ như quen cô đã lâu. Nhưng không chỉ có mọi người trong nhà mà ngay cả Dung cũng hết sức ngỡ ngàng, không nghĩ tới con bé nó còn nhớ mình và ôm ấp thắm thiết như này, phải mất mấy giây cô mới bình thường lại rồi cúi xuống hỏi:
– Bé con còn nhớ cô à?
Nó nghe cô hỏi thì ngước nhìn lên với ánh mắt ươn ướt nhưng xen lẫn là niềm vui mừng khó nói, nó gật đầu liên hồi, sau đó không để ý tới bố và mọi người đứng đó nhìn mà kéo cô đi phăm phăm. Thùy Dung ái ngại nhìn lên thì Kiên ra hiệu cô cứ làm theo ý con bé muốn.
Thùy Dung được sự đồng ý của Kiên thì đi theo Bảo An về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gia-su-sieu-ngau/2487544/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.