– Tôi được người ta tặng nhưng đi nhà hàng nhiều nên chán rồi, bạn bè tôi cũng toàn nhà có điều kiện mà để không thì lãng phí. Nếu cô không chê thì nhận lấy đưa mẹ và em trai đi ăn.
– Tôi…
– Miễn phí hoàn toàn, ăn bao nhiêu cũng được. Hai ngày đi chơi cứ ăn thoải mái!
– Cảm ơn ông chủ!
– Ừ.
Thùy Dung đứng đó nhìn cho tới khi xe của Kiên khuất hẳn thì mới bước vào nhà, bà Hương thấy con gái về giờ này thì vui mừng nói:
– Tối hôm trước nói chuyện không thấy con bảo về qua nhà?
– Dạ, là con chưa kịp nói chuyện với chủ nhà nên không khoe với mẹ. Mà Đạt hôm nay nó cũng đi học ạ?
– Không học nhưng em con lên thư viện tìm sách.
– Dạ. Thế đợi lát nó về thì ba mẹ con mình đi ăn nhà hàng.
– Thích ăn gì để mẹ chạy ù ra chợ mua, chứ đi nhà hàng tốn kém lắm!
– Mẹ đừng lo tốn tiền, là chủ nhà họ cho con cái phiếu ăn nhà hàng miễn phí, muốn ăn bao nhiêu cũng được ạ!
– Thật thế à?
– Vâng.
Thùy Dung cất gọn túi quần áo vào trong tủ của mẹ rồi ra ngoài nói chuyện tiếp thì bà Hương hỏi thăm về bé An:
– Đứa bé mà con chăm sóc ấy dạo này thế nào rồi?
– Con bé ngoan mà ăn uống rất khá chỉ là vấn đề nói năng vẫn không có tiến triển sau cái đêm con bé bị sốt đó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gia-su-sieu-ngau/2487526/chuong-15.html