Kiều nói lời đe dọa Thùy Dung rồi quay người đi ra ngoài nhưng vô tình lại giáp mặt cô Thái đang cầm tuýp thuốc đi vào, đúng kiểu làm việc xấu nên có tật giật mình, tự nhiên cô ta đâm ra lắp bắp:
– Chị Thái… Chị cầm gì thế?
– Mặt cô Kiều sao vậy?
– À… Không có gì! Mà chị vừa mới đứng đây đúng không?
– Là sao? Tôi không hiểu?
Cô ta sợ lộ nên không dám hỏi sâu quá mà nói qua quýt:
– Ờ… Là tôi thấy Thùy Dung vào một lúc rồi mà sao giờ chị mới mang thuốc qua?
– Tôi đợi ông chủ tìm đúng loại thuốc nên có hơi lâu, rõ khổ, chắc là con bé đang đau lắm!
– À… Ừ. Vậy chị vào đi!
Trả lời vậy chứ khi cô Thái đi vào trong thì Kiều lườm nguýt, miệng còn lẩm bẩm chửi rủa Thùy Dung chỉ được cái làm màu mè, rồi cô ta còn trách Kiên là đặc biệt để tâm người làm quá. Bị chuột rút thì đã được làm giãn cơ rồi, có đau thì cũng chỉ một lúc là hết, làm gì mà anh lại quan tâm con khố rách đó nhiều vậy chứ. Trước đó có bao nhiêu bảo mẫu riêng, rồi gia sư dạy kèm hai đứa lớn, dù có tốt đến đâu cũng chưa bao giờ Kiên có sự ưu ái đặc biệt như này, nói không có gì ai tin được chứ.
Đã thế lại thấy Bảo An chủ động để cho cô Lành giúp làm việc cá nhân thì cô ta càng căm ghét Thùy Dung. Như này thì đúng là bố giống con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gia-su-sieu-ngau/2487522/chuong-17.html