“Chết cha, lỡ lời”
Cậu thầm nghĩ, lát sau lại lên tiếng thanh minh.
“Nào đâu, không phải! Cái đó, chỉ là tôi đùa cô thôi. Chọc cho Gấm chửi ấy mà!”
Tôi à lên một tiếng, gật gù như đã hiểu. Nhìn vẻ luống cuống của cậu khi giải thích, thật không khỏi thấy mắc cười mà. Chắc đây là sợ tôi giận tiếp chứ gì, bởi cậu biết tánh tôi, ghét nhất kẻ trăng hoa.
Nói đoạn, cậu chạy nhanh vào nhà trong sự ngỡ ngàng của tôi. Không biết cậu vào làm gì, nhưng phải một lúc sau tôi mới thấy bóng dáng cậu chạy ra.
“Xong rồi, đi thôi!”
“Đi? Đi đâu?”
Tôi ngờ vực hỏi.
“Đi chơi. Ban nãy tôi vừa vào biếu thầy cô ít bánh, cũng xin thầy cô cho chúng ta đi dạo rồi”
Mèn ơi, thì ra là vào xin hộ tôi. Cậu cũng thật là, thế mà không bảo tôi một tiếng.
“Nhưng… nếu như vậy, việc nhà của tôi”
“Không sao, cũng một chút à, lát tôi về làm phụ cô cho”
…
Cứ thế chúng tôi dạo quanh trên con đường làng, con đường quen thuộc đã đi hàng ngày, nhưng có lẽ riêng hôm nay lại khác đôi chút, hẳn là vì đi với cậu.
“Này, cô hàng nước mà cậu nói, bán ở đây sao?”
“Đúng rồi, bộ có gì hả?”
“Cũng không có gì, nhưng sao mỗi ngày tôi cũng hay đi mà có thấy đâu”
“À, thế thì cô không thấy cũng phải. Ban nãy định nói nhưng quên mất. Cô hàng nước tôi nói là em gái của thằng Phúc đấy”
Nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gam-day-chong/3392416/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.