Tôi rời đi một cách khó chịu, trong lòng vẫn còn nhiều bực tức, miệng không yên mà mắng tên kia vài câu.
Cả đoạn đường cứ thế mà đi, không buồn để ý xung quanh, cho đến khi tôi nghe thấy ai đó kêu tên tôi thì mới dừng lại, để ý hơn đôi chút.
"Gấm vừa đi chợ về sao?"
Anh Dậu từ phía sau chạy đến, cười hỏi tôi.
"Dạ, em vừa mới về. Còn anh cũng vậy ạ?"
"Ừ, đúng rồi"
"À mà, tôi vừa mua một ít trái cây định đem sang nhà Gấm, biếu bác với em ăn lấy thảo"
"Em cảm ơn ạ, thật phiền anh rồi"
Tôi cười nhẹ, dường như có anh đã làm tâm trạng tôi thay đổi. Sự buồn bực ban nãy cũng đã không còn.
Chúng tôi cứ thế cười nói suốt quãng đường về nhà mà lại không hay rằng có người đương tức tối phía sau. Lại nói chính tôi cũng không nghĩ người vừa tươi cười với cô gái khác hiện tại lại mang tâm trạng, sắc thái khi nãy của tôi.
Thật sự cũng hả dạ lắm!
...---***---...
Thoáng mà đã đến nhà, anh Dậu vào biếu thầy tôi xong, cũng không nán lại lâu mà ra về. Tôi nhìn thầy đương cầm đồ trên tay, có chút vui vẻ, thầy quay sang bảo tôi.
"Cái Gấm này, con cũng đủ tuổi rồi. Sang năm hẵn là gả được đấy"
Tôi có chút hoang mang mà nhìn thầy. Không phải chứ? Sao bây giờ thầy mới đem chuyện này ra nói? Mà cùng lúc trong tôi bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
"Thầy... thầy nói gì ạ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gam-day-chong/3392405/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.